Lưng đồi con chó lần khân
Đợi chủ chống gậy tới gần cùng leo
NGHĨA KHUYỂN (Thơ Bắc Phong)
Hình fb Phạm Quang Trung.
Your Custom Text Here
Hình fb Phạm Quang Trung.
Lưng đồi con chó lần khân
Đợi chủ chống gậy tới gần cùng leo
Chuẩn tướng Lê Nguyên Vỹ.
Đó là Bà Phan Thị Minh Yến, phu nhân Tướng Lê Nguyên Vỹ, vị tướng tư lệnh Sư Đoàn 5 Bộ Binh Quân Lực VNCH, một trong 5 vị tướng Miền Nam đã tuẫn tiết để nêu cao khí phách anh dũng và để gìn giữ danh dự của một quân đội vừa mới thua trận trong biến cố 30/4/1975...
Read moreNgày 30 tháng 3, 2022 năm nay đánh dấu tròn 50 năm ngày mở đầu chiến cuộc Quảng Trị khi khoảng 200,000 quân chính qui Cộng sản Bắc Việt cùng cả ngàn xe tăng lần đầu chính thức vượt Vùng Phi Quân Sự tràn qua vĩ tuyến 17 đánh chiếm Quảng Trị, xé nát Hiệp định Geneva 1954 và chấm dứt cuộc chiến bấy lâu vẫn dựa vào du kích Việt Cộng mà phần lớn đã bị tiêu diệt sau cuộc tấn công Tết Mậu Thân 1968. Cuộc chiến này sử Mỹ ghi là Cuộc Tấn Công Mùa Phục Sinh (Easter Offensive), người Miền Nam quen gọi là Mùa Hè Đỏ Lửa (theo tựa một cuốn bút ký chiến trường của nhà văn Phan Nhật Nam).
Read moreNước mắt tôi lúc đó mới tuôn ra và lòng tôi lại đau như cắt trước cái trớ trêu của đời tôi: bản án tử hình với những lời chửi chồng tôi là “ác ôn, phản động” cũng là tờ giấy để cứu mẹ con tôi.
Read moreThường Trung chạy từ sáng sớm đến tối mịt mới đem trả xe. Hôm nay cuốc xe cuối của Trung là đưa một người khách về một con hẻm ở gần cổng xe lửa số 6. Con hẻm khá hẹp mà một bên là dãy nhà gạch còn một bên là khu nghĩa trang hoang vắng. Khi quay trở ra thì có một người đàn ông đứng ở ven đường vẫy tay gọi xe. Mặc dù đã mệt mỏi vì cả ngày chạy bao nhiêu cuốc xe rồi nhưng sẵn có khách gọi nên Trung cũng ghé lại hỏi:
Read moreMẹ – Bố Mẹ
Đọc bài tự thú với Bà Khuê của Takenaga Hisahide (Vũ Đăng Khuê), tôi thấy thấp thoáng hình ảnh Mẹ tôi.
Read moreSáng hôm qua ngủ dậy, tôi đọc được bài viết của cô em thứ ba trong nhà thật cảm động nói về “Mẹ tôi, Mẹ cháu” nhân ngày của Mẹ. Thú thật tôi cũng chả bao giờ biết ngày nào là ngày của Bố, ngày nào là ngày của Mẹ. Tôi đã viết nhiều bài về Bố, về Mẹ Cháu, nhưng Mẹ tôi thì chả có giòng nào. Đọc được bài viết của cô em, tôi như nhẹ hẳn người vì cô đã nói tất cả những gì tôi muốn nói. Nhưng bên cạnh tôi cũng không dấu nỗi bùi ngùi vì đã không có một lời nào về người Mẹ kính yêu của tôi đã ra đi 20 năm trước.
Read moreKhi vật chất đến rồi đi nhưng tình yêu thương che chở của mẹ mãi còn đó. Khi hạnh phúc của các con, của gia đình là hạnh phúc của mẹ. Khi ánh mắt nụ cười của mẹ luôn là một nâng đỡ, thúc đẩy từng bước con đi tới. Khi Mẹ mãi mãi là giòng suối ngọt ngào trong tâm tưởng chúng con….
Read moreNgày còn ở Việt Nam, có thể chưa ai nghe thấy nói tới Ngày Của Mẹ, Mother’s Day. Sau thảm họa mất nước 30 tháng tư 1975, cả triệu người miền Nam bỏ quê hương mà chạy. Tứ tán khắp nơi, tới nhiều nước có cuộc sống tự do. Một vài năm đầu, vì bận lo tìm việc làm kiếm ăn, mỗi khi trên đất Mỹ, ồn ào lên vì sắp tới “Ngày Của Mẹ”, ít ai quan tâm. Sau khi tạm ổn định đời sống, người tị nạn bắt đầu để ý đến ngày lễ có tính cách tập thể này. Vậy cũng nên tìm hiểu tại sao.
Read moreHai dĩa cơm của hai mẹ con lúc này mà mang ngược trở lại sẽ cho cả gia đình được một bữa ăn linh đình vì thuở ấy bữa cơm gia đình nhiều khi có được ba trái trứng hột vịt thôi mà gói ghém đủ cho tới những bảy miệng ăn. Bỗng dưng muỗng nước mắm trên tay thấy nhạt hẳn màu đi, nặng trình trịch, nhỏ tong tong trên dĩa cơm như những giọt nước mắt đang lã chã rơi…
Read more(Hình gia đình bên vợ tôi khi được tàu vớt sau 41 ngày lênh đênh trên biển chết; người thanh niên ngồi ôm "bộ xương" đứa bé con anh là anh Nguyễn văn Tuệ, hiện là trưởng Cộng đoàn Công giáo Osaka. Cô gái lả người cũng chỉ còn bộ xương là em vợ).
Câu chuyện được nghe lại, ghe vượt biên hai cô bị tổ chức dẫn đường bỏ lại trên hoang đảo; đói quá người ta giết những người không còn sức để ăn thịt nhau, những người khỏe mạnh tìm cách lên thuyền tiếp tục ra đi nhưng cũng chết dần chết mòn, cuối cùng khi có tàu vớt thì chỉ còn hai cô đã gần như mất trí.
Read moreNoises of firearms continued popping all over the place. Moans, screams, cries, wails, groans from the wounded were heard everywhere, creating a symphony of eerie sounds, sounds that marked the line between life and death. So thin was the line that existed just in a blink: one moment one heard cries, the next they sounded dead silent as new bullets hit human flesh. One person thus had left this world for good. Another went on groaning while expecting another round would soon rob him of his life.
Read moreÐời người, ai cũng có những kỷ niệm, đau thương hay hạnh phúc. Kỷ niệm đôi khi chỉ thoáng qua, mờ nhạt như áng mây bay ngang bầu trời, để lại chút hình ảnh bâng khuâng. Nhưng cũng có khi hết sức sâu đậm, đến nỗi có thể coi là một biến cố, khả dĩ tạo thành khúc rẽ quan trọng cho cuộc đời. Ðó là trường hợp của tôi với câu chuyện xảy ra hơn 20 năm về trước mà giờ này ngồi ghi lại, tôi vẫn thấy hiển hiện như mới hôm qua…
Read more(tấm hình cuối cùng tuổi 20 trước khi rời Việt Nam)
10 giờ đêm, tay dẫn đường nói ông anh: “Cho tôi gởi mấy đứa cháu”... Một kiểu giao khách ngang giờ phút cuối thường thấy ở mấy tay dẫn đường. Có lẽ hắn đã bỏ túi một số vàng theo đường dây của hắn. Anh tôi không nhận người không được, vì nếu không, hắn đi báo công an thì chết cả lũ.
Read more(47 năm trước, cũng khó ngủ như đêm nay. Dù lúc đó chỉ là thằng bé mới lớn nhưng đã cảm nhận được sự bức tử của một phần đất nước).
Những năm đầu 80, tôi không hiểu tại sao cả gia đình gần 10 người, lại có thể sống qua ngày với đồng lương chết đói giáo viên của cô tôi. Hình như mỗi tháng cô nhận 40 hay 50 đồng gì đó, tiêu chuẩn thực phẩm được mua 13 ký gạo, trong khi công nhân biên chế diện lao động nặng là 19 ký, bộ đội 21 ký, nông dân trực tiếp làm ra lúa gạo thì chỉ được 11 đến 15 ký. Nếu gia đình khá giả mua thêm được gạo chợ đen thì thoát được cảnh ăn độn; còn lại hầu hết tầng lớp dân thường đều phải độn gạo với bobo, hoặc khoai mì, khoai lang.
Read moreSuy nghĩ một chút, chúng ta thấy từ những người tị nạn chính trị không chấp nhận chế độ độc tài Cộng Sản, chúng ta đã bị nhìn như những di dân nhập cư tìm đời sống kinh tế khá hơn. Hiểu chúng ta như thế, khó mà những nhà chính trị này có thể phụ giúp giải quyết những vấn đề của cộng đồng chúng ta. Chấp nhận điều này có nghĩa rằng là chúng ta chấp nhận vong thân, tha hóa, bỏ đi ý thức vượt lên nổi trội của tên gọi dân tộc Việt, bỏ qua ngôn ngữ và văn hóa khắc phục mọi khó khăn trở ngại.
Read moreLinderud Gård, Oslo, Norway·
Sống trên đời mình hãy cứ là mình
Dù trơ trọi thân ốm nhom ốm nhách
nguồn quancanh.com
Chị Năm Sang như điên dại, chạy dọc theo giao thông hào, giựt mấy khẩu súng chưa hết đạn của các anh lính đang nằm ngổn ngang vì bị thương, tiếp tục nhả đạn về phía quân thù. Bên ngoài, có tiếng chân chạy ngược trở lại, và tiếng la hốt hoảng: "Bị phục kích rồi! Rút lui". Khi đó, trên bầu trời, những tia sáng ban mai vừa ló dạng.
Read moreMở bình bát với tâm từ
Sư nhận chiếc lá voi đưa cúng dường
Tranh::Mùi Qúy Bồng, 2021, vẽ bằng bút bi, theo bức ảnh của nhiếp-ảnh-gia Vũ Công Hiển.
Miền Nam mất nước, dân tan nhà
Con bị tập trung đất Bắc xa
Tháng hạ, hơi rừng nung thấu thịt
Ngày đông, gió núi cắt trên da