Trời còn sớm lắm, sương đêm vẫn bao phủ cảnh vật, nhưng tiếng xình xịch của chuyến xe lửa đầu ngày đã phá tan bầu không khí yên tĩnh, khiến chim chóc thức giấc gọi nhau ríu rít ngoài vườn. Tôi vừa đặt tách café trên mặt bàn dưới tàn cây Ngọc Lan, thì nghe tiếng bà cụ hàng xóm, bà Murphy, nói vọng qua giậu Mai Tứ Quý ngăn cách hai mảnh vườn:
Read moreNẮNG VẪN Ở BÊN ĐỒI…. (Diem Huong Pham)
“Hồi đó, khi biết mình thai đôi, mẹ lo lắm, không biết sinh nở thế nào. Hôm mẹ chuyển dạ, bà Ngoại và bà Nội đưa mẹ đi sinh. Thằng cu Việt chui ra trước, trắng trẻo, chỉ khóc tí đỉnh rồi ngủ. Khoảng 10 phút sau, thằng Đức mới chui ra, nó đen như củ thục, lại nhăn nheo như ông già, cái miệng cứ ngoác ra, khóc thật to, hành lang bệnh viện vang vang tiếng của nó. Hai đứa khác nhau một trời một vực. Lúc ấy bà Nội bảo, bà nhận nuôi thằng xấu xí, còn thằng cu xinh xẻo thì nhường cho mẹ.
Read more