Tôi đi thực tập ở Bệnh viện Nhi đồng đường Sư Vạn Hạnh Sàigòn khi học năm thứ ba y khoa đại học. Bệnh viện Nhi đồng lúc đó mới mở được vài năm gồm ba tầng lầu, môt khu hành chính, và một khu khám bệnh ngoại chẩn. Bác sĩ Vũ Thị Thoa lầu 3B, bác sĩ Phan đình Tuân lầu 2B, bác sĩ Phạm Gia Cẩn lầu 1A. Tôi tự cho là may mắn vì được thực tập ở lầu ba với bác sĩ Thoa. Bởi vì bác sĩ Thoa người đẹp đẽ trắng trẻo tươi tắn. Nói giọng Hà nội chính cống. Bác sĩ Tuân thì người Huế, tương đối là lầm lì, không có gì khác đáng chú ý. Còn bác sĩ Cẩn thì được kể là người nói năng hoạt bát, có vẻ “oai phong bậc thầy”, theo như mô tả của các bạn đồng học. Từ bấy đến nay tính ra đã cách hơn một hội (60 năm), theo lối tính thời gian tử vi Đông phương. Cho nên nếu hỏi tôi đã học được những gì trong thời gian ngắn ngủi (cũng không nhớ rõ là mấy tuần) với bác sĩ Thoa lúc đó thì chịu chết không thể nói chính xác.
Read more