Cách đây mấy hôm, truyền thông nhà nước rầm rộ thông báo ngày lễ QK năm nay sẽ cho nghỉ 4 ngày. Thậm chí, ông thủ tướng mặt dày lên nói khéo rằng rút kinh nghiệm ngày 30/04 nên cấm tụ tập đông người sợ dịch bệnh lây lan.
Việc nhắc khéo ấy là vì sợ Dân quên hôm nay là ngày 02/09, ngày theo họ gọi là quốc khánh. Hình như, người Việt Nam chẳng ai thiết tha mấy cái ngày theo cách họ gọi là trọng đại này.
Bình thường, nếu không phải vì kỳ nghỉ dài ngày, thì cũng không mấy ai để ý những kỳ nghỉ lễ ở Việt Nam. Sự nhàm chán vì tổ chức hình thức và người Dân cảm thấy chẳng ý nghĩa gì là mấy.
Lễ Quốc khánh của một quốc gia là ngày lễ ý nghĩa về mặt lịch lẫn hiện sinh thời đại ta đang sống. Nhưng với người Việt thì không.
Chẳng ai tìm thấy ý nghĩa của tất cả khẩu hiệu treo trên đường phố. Độc lập- Tự Do-Hạnh phúc ư? Nó chỉ treo trên đó, chỉ trang hoàng thêm cho lộng lẫy của một xã hội điêu linh và hoang tàn.
Tuần trước, có một chị tâm sự cùng tôi. Chị bảo rằng cách đây 2 năm chị đã dừng làm ở cơ quan nhà nước, và tập trung sang học tiếng để sang Phần Lan du học. Mục đích chính không phải là du học, mà là tìm đường đi rẻ mà lại có thể định cư. Chị nói thêm một câu rằng: đi sẽ không bao giờ về lại...! Tôi chỉ chúc chị sẽ thành công, và quanh tôi chỉ một nỗi buồn...!
Một đất nước gọi là thiên đường, mà người ta luôn tìm cách tháo chạy khỏi thiên đường ấy, và ám ảnh tới nổi không muốn về vì sao vậy?
Tất cả chỉ vì một nhóm người cầm quyền đất nước, họ luôn ăn mày dĩ vẳng, tất cả những câu cửa miệng họ luôn nhắc đi nhắc lại câu “ôn lại truyền thống...” họ ăn mày dĩ vẳng bất cứ đâu bất cứ lúc nào có cơ hội, để rồi họ vay nợ tương lai.
Những kẻ cai trị đất nước hôm nay họ tước đoạt tất cả những quyền Tự do của người Dân. Tự cho mình quyền lãnh đạo mà tước đoạt quyền bình đẳng của người khác. Bất bình đẳng trong học tập, trong sự cống hiến cho sự phát triển đất nước.
Mọi quyền lợi chỉ tập trung cho những kẻ gọi là lãnh đạo, đảng viên.
Đất nước Việt Nam hôm nay, ai sẽ nói có Độc lập và Tự do?
Nhìn dòng người Dân Việt Nam xếp hàng dài ngoằng trước các đại sứ quán Hàn Quốc Nhật Bản, Châu Âu, hay Ả Rập để tìm kiếm cơ hội đi làm thuê, làm mướn xứ người, nếu ta là lãnh đạo đất nước ta phải thấy nhục vì điều đó chứ?
Vui vẻ gì gọi là Quốc khánh? huyễn hoặc quá khứ để rồi bán cả tài nguyên đất nước, bán cả xương máu đồng bào thì có đáng tự hào? Đó là thất bại. Thất bại của một CP không vì Nhân dân.
Hay là thiên đường, thiên đường của người cộng sản? Vì ai khi làm quan cũng có biệt phủ vài căn, đất đai trải khắp tỉnh nào cũng có. Có khi Vila ở Síp cũng vài cái, hay miệng hô tiến lên CNXH nhưng tay đã thủ sẵn vài quốc tịch khác rồi...!
Khi nào đất nước Việt Nam mà không một người Dân nào bỏ nước đi làm thuê khắp nơi, tự làm chủ khoa học công nghệ, và trên tay cầm phiếu chọn lãnh đạo cho mình thì đất nước khi đó mới là những ngày vui.
Thắng trận bóng đá, hay chờ nghỉ 4 ngày để gọi là QK nhưng sau đó thuế phí, BOT chực chờ cắt cổ, những chính sách ban ra để cho lợi ích nhóm mà cấu cào tài sản quốc gia thì đâu có gì để vui? Và đảng cầm quyền vẫn treo những món nợ khổng lồ trên vai cho người Dân gánh.
Mai rồi vẫn chuỗi ngày dài tối tăm của đất nước, mây đen cứ vây lấy cuộc đời mỗi người Dân... không lối thoát, một tương lai vô định!