Tui có 1 chị bạn. Gọi là chị, vì chị ấy lớn hơn tui 4 tuổi. Lúc trước làm chung công ty, chị ấy làm việc rất giỏi. Nhưng khi có bầu, thì ông xã bảo xin nghỉ, vì thai yếu và đi công tác nhiều, sau này em bé nhỏ cần mẹ bên cạnh, nên đi làm sẽ không tiện.
Chị đắn đo mãi, cuối cùng bấm bụng quyết định nộp đơn xin nghỉ. 3 năm ở nhà nội trợ, chăm con. Chồng gần như chẳng phụ giúp gì nhiều, vì anh ấy đi làm, rồi ngoại giao các mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp...
Anh có cả 1 thế giới rộng lớn. Đi làm thích về lúc nào thì về. Vì anh có lý do chính đáng: "sếp bảo đi tiếp khách", "anh em lâu ngày gặp nhau ngồi làm tí", "bạn bè chí thân, chả lẽ không ra với nó.."
Anh an tâm rằng ở nhà đã có vợ, công việc có gì đâu. Vả lại, vợ anh cũng có đi đâu, chỉ quanh quẩn trong nhà thôi mà. Có gì gấp sẽ tự khắc điện thoại. Còn công việc hàng ngày của chị ấy là loay hoay giữa tả, sữa, ị, tè của em bé.
Là stress lo con ốm, lo mình ít sữa không đủ chăm con, là những lần nuốt tủi vào trong khi va chạm giao tiếp với nhà chồng, mà suốt 3 năm không 1 lần được phép "bùng" ra, vì mẹ chồng ở chung, nên nhiều lúc uất ức muốn "bùng" 1 lần cho chồng hiểu cũng khó.
Chị như cái núi lửa, âm ỉ đốt cháy từ bên trong. Chị cũng không cần anh phải làm việc nhà mỗi ngày, nhưng chị luôn THÈM được chồng phụ 1 tay, có thể là lâu lâu quét hộ vợ cái nhà, hoặc giúp kéo cái áo đang phơi ngoài sào vào thôi, rồi chị dọn tiếp vẫn được.
Chị bảo nhiều khi ước gì chồng tinh tế 1 chút, kiếm cái cớ gì đó, cho vợ được ra ngoài uống 1 ly cà phê, xem 1 bộ phim ngắn, 15 phút thôi cũng được, mà không phải loay hoay với nội trợ, con cái, và 4 bức tường chỉ vỏn vẹn vài chục mét vuông.
Nhưng không. Anh vẫn nghiễm nhiên xem việc vợ ở nhà, vật lộn với mớ cv đó là lẽ hiển nhiên: "ai làm vợ, làm mẹ mà chẳng vậy"
Cho đến 1 ngày. Sau bữa ăn tối, anh dùng dao cắt 1 lát quả táo. Rồi tiện tay vứt dao vào bồn rửa bát, đang lổn nhổn chén bát lẫn cả nước mắm, xương cá, nước ngập lấp xấp. Con dao lọt thỏm xuống đáy.
Chị không biết, nên khi rửa bát thì đã chạm phải con dao, may mắn là chỉ xước nhẹ. Nhưng chị giật mình. Giây phút đó, chị nhìn cái bồn rửa bát và tự hỏi trong vô thức:
- tại sao anh không CHIA SẺ cùng chị?
khi ăn xong, chỉ cần đổ bỏ nước mắm, gạt xương cá vào thùng rác, rồi chén bát đấy chị rửa cũng được mà. Tại sao ném hết tất cả vào bồn?
Tại sao con dao cắt 1 lát táo, chỉ cần rửa sơ với nước là đã sạch, cất lên. Mà anh lại ném vào bồn đầy mỡ, trong khi rửa như vậy sẽ cực hơn vì cán dao nhựa dính đầy mỡ. Anh cũng không nghĩ đến việc vợ mình sẽ đứt tay sao???
Mọi câu hỏi trôi qua đầu chị.
Và chị chợt nhận ra. Anh làm như vậy là vì anh chưa từng CẢM THÔNG, CHIA SẺ cùng chị. Chưa từng quan tâm đến cảm xúc của chị.
Tối đó, chị ôm con thức trắng đêm. Vẫn là loay hoay hút sữa, rửa bình trong đêm. Vẫn là tiếng ngáy ngủ ngon lành của chồng, tiếng ọ ẹ cần dỗ giấc của con.
Gần sáng, chị lên mạng và tải về 1 mẫu đơn ly dị. Chắc hẳn mọi người nhìn vào sẽ bảo chị tốt số mà không biết hưởng. Chồng hiền lành, giỏi giang, tri thức. Nhà chồng gia giáo, tốt thế mà còn õng ẹo.
Nhưng chỉ có chị là biết chị đã nuốt bao nhiêu nước mắt vào lòng. Thứ nước mắt tràn ra kia, chỉ là 1 phần ngàn của cái mà người đời nhìn thấy mà thôi. Tui hỏi chị: "tại sao không nói rõ, giải bày với chồng, mà để vết nứt sâu như vậy?"
Chị nói "đã từng nói. Nhưng anh ấy luôn bảo "làm vợ, làm mẹ ai chả vậy", mẹ chồng bảo "làm đàn bà ai chả vậy". Chị nghe 1 lần thì thấy sốc 2 lần thấy tổn thương, 3 lần thấy thất vọng, ... và 1000 lần thì không còn muốn nói bất cứ điều gì nữa.
.... giọt nước tràn ly.
Nguồn: Dung Đặng