Lên đồng là một ma thuật được thực hành tại nhiều vùng ở Việt Nam trước đây. Nhiều người nhà quê, ít học, mê tín đem lễ vật và tiền bạc đến nhờ cô đồng (gọi là cô nhưng thường đã lớn tuổi) gọi hồn của người thân trong gia đình đã chết về để nói chuyện hoặc hỏi han. Cô đồng xuất thần gọi hồn người chết về nhập vào xác cô để nói chuyện với thân nhân. Người viết không hiểu về những bí mật bên trong của việc gọi hồn, nhưng đã có dịp tham dự một buổi lên đồng, thấy câu chuyện trao đổi giữa hồn (cô đồng) với thân nhân có nhiều điều khả tín (theo thân nhân xác nhận). Nhưng càng không thiếu những điều huyền hoặc không thể xác định được đúng hay sai, thật hay giả. Thân nhân tin tưởng, nhưng người ngoài cuộc thường lại không tin. Nhiều nhà khoa học giải thích rằng đó chỉ là một hình thức thôi miên, cho việc lên đồng chỉ là một trò bịp bợm. Màn lên đồng có tính ma thuật nên rất hấp dẫn đối với những người hiếu kỳ, kể cả người tin lẫn không tin.
Khía cạnh đặc thù của thuật lên đồng là những người tham dự vào màn kịch – thân nhân của người chết – đều trở thành mê sảng, trí khôn không còn đủ minh mẫn để phán đoán. Và thứ hai là cô đồng – người đóng vai trò như một linh thể – với phép thần thông, biết đủ chuyện trên trời dưới đất.
Chuyện ông nhà báo mạng (blogger) Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải và lá Cờ Vàng trở nên ồn ào và thu hút hầu như tất cả mọi người Việt tỵ nạn, không trừ một ai, không khác gì một màn lên đồng tập thể với tính đặc thù của nó. Ông sang Mỹ dưới danh xưng một nhà dân chủ, được thổi lên thành “Ánh Sáng Điếu Cầy”. Người viết xin mượn chính cái “ánh sáng Điếu Cầy” soi chiếu vào màn lên đồng này để cho mọi người nhìn xem trong đó là những trò ma mãnh gì.
Những sự thật không thể chối bỏ
Khám phá đầu tiên là sự xuất hiện bất thường và đông đảo của bọn lâu la tay sai của những cô đồng đang xả hết sức lực và khả năng để bảo vệ Điếu Cầy. Bọn này thực là điên, và điên nặng. Đọc trên các trang mạng tiếng Việt, người ta mới đo lường được sức tấn công và chiến thuật của bọn lâu la này vào những người chống Điếu Cầy. Trò đê tiện nhất là lăng mạ và sỉ nhục. Trò tâm lý chiến rẻ tiền là kêu gọi và thuyết phục, tỉ như thuyết phục Liên Thành “thôi đừng đánh Điếu Cầy nữa”. Tất cả nhắm vào những người yêu nước lên tiếng vạch trần những âm mưu của bọn cô đồng để bảo vệ lá Cờ Vàng. Không ngờ lũ tay sai bát nháo đã đi quá trớn, phạm phải một sai lầm nghiêm trọng là xúc phạm đến danh dự của cộng đồng người Viet tỵ nạn, gọi họ là “GIẶC CỜ VÀNG”. Chúng không hiểu là, cho dù chính quyền VNCH không còn, lãnh thổ VNCH đã mất, nhưng vẫn còn những người dân VNCH, gọi là người VN tỵ nạn CS. Họ vẫn kiên cường giương lá Cờ Vàng để đấu tranh chống bọn VietGianCS cờ đỏ bán nước. Nghĩa là người VN tỵ nạn tuy mất đất, không còn chính quyền, nhưng họ vẫn còn Tổ Quốc. Sau ngày 30-4-1975, bọn VGCS chỉ gọi những kẻ mất nước là “NGỤY” chứ không dám gọi là “GIẶC”. Ngụy nghĩa là giả dối, không chính đáng. Còn GIẶC tức là kẻ nổi loạn chống lại tổ quốc, tội nặng hơn gấp bội. Người tỵ nạn đâu có chống lại Tổ Quốc. Họ chỉ chống bọn phỉ quyền bán nước cho ngoại bang. Bọn tay sai bát nháo hoàn toàn không hiểu điều đó. Chúng lộng ngôn chửi bới họ là “GIẶC”, tất nhiên là chống lại Tổ Quốc của người tỵ nạn, tức chống lại Tổ Quốc VN.
Như vậy, bọn tay sai bát nháo bảo vệ Điếu Cầy là ai thì đồng bào tỵ nạn hẳn đã nhận ra. Ai sai khiến bọn này ngoài những kẻ đóng vai cô đồng, tức Mỹ và VGCS. Có thể chúng không là CS nhưng chúng CS còn hơn cả CS nòi. Chuyện tiếu lâm ở đây là, ngay cả Điếu Cầy, tuy không nhận lá Cờ Vàng được trao tặng, nhưng cũng phải thừa nhận rằng:”Lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ đã có từ thời nhà Nguyễn, là cờ của Tổ Quốc, đại diện cho tự do dân chủ”. Câu hỏi cần phải đặt ra là tại sao Điếu Cầy lại được bọn cô đồng bảo vệ chu đáo đến như vậy ?
Để trả lời cho câu hỏi này, chúng ta phải nhìn vào thực chất của những người bị – hay được – VGCS cho đi tù vì cái tội “nhà dân chủ”. Có lẽ không ai không thừa nhận rằng trong số những người đấu tranh ở trong nước có người vì lý tưởng chống cộng và tinh thần yêu nước thực sự, những cũng có những kẻ được đảng VGCS cài cắm vào hàng ngũ đấu tranh làm cò mồi để phá hoại. Những người tranh đấu đó hầu như tất cả đều bị VGCS bắt đi tù. Vì thế người ta khó có thể biết ai là tù thật, ai là tù giả, ai cuội, ai không cuội. Người viết xin nêu ra vài ba trường hợp điển hình để phần nào giúp bạn đọc nhìn ra được thực giả.
* Đặng Chí Hùng - Đặng Chí Hùng là dân Hànội, vô cùng phản động vì dám viết blog vạch trần bộ mặt thật của Hồ Chí Minh và đảng VGCS. Độc đáo hơn nữa là Đặng Chí Hùng còn ca tụng TT Ngô Đình Diệm và chế độ VNCH. Đặc biệt nhất là anh công nhận và tôn vinh lá Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ là Cờ Tổ Quốc. Vì là con nhà CS nòi nên Đặng Chí Hùng bị bắt và chỉ ở tù có một tuần lễ rồi được thả. Do thành tích viết blog tranh đấu, anh phải trốn vô Saigon, rồi đào thoát sang Thái Lan. Được chính phủ Canada chấp nhận cho tỵ nạn. Đặng Chí Hùng mà lập trường chính trị, quyết tâm với lá Cờ Vàng và chế độ VNCH thế nào thì qua hai loạt bài viết của anh “Những sự thật không thể chối bỏ” và “Những sự thật cần phải biết” ai ai cũng đều biết cả. Điều cần ghi nhận là, Đặng Chí Hùng đấu tranh không ồn ào, không chụp hình quảng cáo, cũng không được Hoa Kỳ can thiệp cho đến ngày anh sang đến Thái Lan, rồi Canada. Bước xuống phi trường Toronto, Canada, Hùng khoác lá cờ Vàng trên vai, tươi cười chào hỏi đồng bào tỵ nạn ra đón anh và tuyên bố kiên quyết lập trường chống cộng sản của anh. Đó là điểm cần phải được làm sáng tỏ.
* Những người tù vô danh - Tôi gọi họ là những người tù không tên là bởi vì tôi tôn trọng tính cách đấu tranh quyết liệt nhưng âm thầm của họ. Tôi biết khá rõ họ là ai. Họ đều là những người có học thức. Họ lập đảng chống lại VGCS thực sự. Đảng của họ đã có nhiều người có tiếng tăm tại hải ngoại ghi tên gia nhập. Họ là ban lãnh đạo sáng lập đảng. Khi đảng bắt đầu nổi tiếng là lúc VGCS bắt nhốt họ. Thời gian họ ở tù lâu hơn ông Điếu Cầy. Hiện nay thì coi như đảng đã tan rã nên họ được thả. Người đầu đảng (chủ tịch) cũng mới tới Mỹ định cư trong khoảng 3 tháng nay do gia đình bảo lãnh sang đoàn tụ. Những người đấu tranh này sống trong tù như những bóng ma, không ai thấy hình ảnh họ, thậm chỉ không mấy ai biết đến tên tuổi họ, không một ông Mỹ, bà Mỹ nào thăm hỏi, không một hội nhân quyền nào biết tới, không được một thằng, một con Việt Tân nào ra tay giứp đỡ họ. Người viết nghĩ rằng họ là những người đã chấp nhận thua cuộc nên đành sống kiếp sỏi đá cho đến chết, đến nỗi người đã sang Mỹ (chủ tịch đảng) không còn muốn liên lạc với đồng chí cũ của mình ở Âu Châu. Người viết tôn trọng sự chọn lựa của họ nên một lần nữa xin phép được giấu tên tuổi của những người này. Theo thiển kiến, họ là những người yêu nước thật. Những con người giống như họ ngày nay đầy rẫy ở VN. Cuộc đời đen tối của những người con đất Việt này sống lủi thủi như những bóng ma, và chết cũng như những bóng ma. Những người anh hùng này mãi mãi không bao giờ đuợc ai biết đến, và cũng sẽ chẳng được ai tôn vinh. Đó là một thực tế phũ phàng, đồng thời cũng là một thảm trạng chua xót của dân tộc dưới thời VGCS đang được cả hai đế quốc Tầu và Mỹ cùng ôm ấp và o bế.
* Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải - Trường hợp này dài dòng nhưng mọi người đã biết rõ, vậy chỉ xin tóm tắt. Điếu Cầy là một anh bộ đội phục viên (giải ngũ), tham gia vào các sinh hoạt chính trị sau khi đã xuất ngũ. Nói theo kiểu miền Bắc là Điếu Cầy chưa có được bề dầy tranh đấu. Điếu Cầy tranh đấu chống Tầu xâm lược, đòi Hoàng Sa và Trường Sa. Đúng, nhưng không thấy ông chống đối chế độ bao giờ ! Ông vẫn tự hào mang lá cờ đỏ sao vàng trước cái mũ đội trên đầu khi đi biểu tình trước ống kính báo chí. Điếu Cầy bị bắt đi tù vì tội trốn thuế mà ai cũng cho là ngụy tạo. Ông bị tòa kết án 12 năm tù, nhưng chỉ thọ án nửa thời gian thì được Hoa Kỳ lãnh đưa đi Mỹ. Điều đáng ghi nhận là, Ông Điếu Cầy nổi danh ngay khi vừa bước chân xuống đường tranh đấu. Tên tuổi ông nổi lên cùng với phong trào chống Tầu bành trướng. Mà chống Tầu thì có người VN nào mà không chống ? Hình ảnh Điếu Cầy xuất hiện cùng khắp nơi. Ông ở tù, tuyệt thực được chính phủ Mỹ lo lắng và quan tâm. Ông đến Mỹ ra sao, được tiếp đón thế nào thì trong thời gian qua, báo chí và internet đã tường thật đầy đủ.
Những kết luận không thể phản bác.
Để có thể tìm ra đưọc một câu trả lời chính xác, công bằng, và hợp lý cho vấn đề tù thật, tù giả, dân chủ cuội, dân chủ thật, người viết xin được phép đề nghị với quí bạn đọc thế này. Chúng ta
- không kể tội của đời cha để kết án đời con,
- không xét chuyện quá khứ để luận chuyện tương lai,
- chỉ nói đến những người đã trưởng thành, HIỆN TẠI có tham gia vào các hoạt động đấu tranh ở trong nước, rồi bị bắt bớ, bị tù đầy.
Lấy bối cảnh từ lúc ông Điếu Cầy được nhân viên của tòa Đại Sứ Hoa Kỳ dẫn ra khỏi nhà tù cho đến khi ông bước xuống phi trường Los Angeles với hàng trăm người đón tiếp, gồm dân cử, đại diện cộng đồng, và đồng bào, rồi sau đó họp báo, hội luận, tiếp xúc v.v. tại những nơi nổi tiếng chống cộng ba rọi như đài SBTN, báo Người Việt v.v. Cũng đừng quên chi tiết là còn có cả một lực lượng hết sức hùng hậu, gồm đủ mọi thành phần, từ những tên lâu la đến bọn cô hồn các đẳng, có cả những nhà văn, nhà báo rất xông xáo trên các diễn đàn điện tử bảo vệ Điếu Cầy.
Đem các loại tù nhân điển hình trên đây đặt bên cạnh khung cảnh đón rước Điếu Cầy, chúng ta sẽ có được những bức tranh tương phản cực kỳ ấn tượng, và từ đó mới rút ra được những kết luận chính xác sau đây:
1. Không phải tất cả các tù nhân chính trị tại VN đều như nhau cả. Có thể chia ra làm hai loại, cứ tạm gọi là “Tù trong luồng” và “tù ngoài luồng”. Tù ngoài luồng tức loại tù vô danh, con bà phước, hay tù mồ côi, bị xã hội bỏ rơi. Tù trong luồng là tù được vua biết mặt, chúa biết tên, thế giới ngưỡng mộ, người người quí trọng.
2. Cho rằng chính quyền Mỹ nhận tù chính trị VN vào nước Mỹ vì nhân đạo là hoàn toàn sai. Nếu chính phủ Mỹ nhân đạo, sao không đếm xỉa đến, không bảo lãnh những tù nhân không tên sang Mỹ ? Họ mới là những người đáng được nhờ vào lòng nhân đạo của chính phủ Mỹ trước hết. Cũng không lãnh những người tù yêu nước thực sự nhưng không biết show up như Đặng Chí Hùng vào đất Mỹ ?
3. Lý lẽ thuyết phục nhất là khi người Mỹ trước đây đã quyết chí bỏ rơi VNCH để bắt tay với VGCS thì tất nhiên là không bao giờ họ lãnh nhận những người chống VGCS vào nước Mỹ để chống phá VGCS tiếp. Nhận những người này vào nước Mỹ và nhận một cách linh đình tất nhiên là phải có mưu đồ. Cái mưu đồ này là sự hợp tác giữ Mỹ và VGCS. Xin đừng đem vấn đề HO vào đây làm phản chứng, bởi vì chương trình HO là vấn đề lương tâm của nước Mỹ.Hãy cứ nhìn vào vấn đề “Tập Thể Chiến Sĩ” để mà rút lấy một bài học.
Như vậy, Điếu Cầy thuộc loại tù trong luồng là điều khẳng định. Ông ta là một tù nhân”được” bắt giữ, dự trữ theo kế hoạch trong “kho tù” đặc biệt để được sử dụng vào lúc thích hợp.Nếu bạn đọc còn nghi ngờ thì xin đọc chính những điều vợ chồng ông Điếu Cầy nói ra sau đây: ” … nhà nước VN đã bắt người, thả người và xem đây là những món hàng để đổi chác với thế giới tự do”. Và bà Dương Thị Tân, vợ ông, cũng xác nhận: “Đây là cuộc mặc cả trao đổi giữa hai quốc gia”.
Đàng sau màn lên đồng.
Đến đây thì người viết có thể trả lời câu hỏi “Tại sao Điếu Cầy lại được bảo vệ kỹ lưỡng đến như vậy”. Có một nguyên tắc điều hành là: Nhiệm vụ càng quan trọng thì người thi hành nhiệm vụ càng phải được bảo vệ chu đáo. Điếu Cầy sang Mỹ mang hai nhiệm vụ như ông tiết lộ là, thứ nhất: ” … Tôi sang đây là để làm việc kết nói truyền thông giữa trong và ngoài nước, đẩy mạnh liên lạc trao đổi thông tin giữa hai bên …” Và thứ hai: “Chúng ta hãy xếp lại quá khứ, xếp lại sự khác biệt“. Điều này ông Điếu Cầy phát biểu giữa đám đông như một ý kiến cá nhân, nhưng đây mới là một sứ mệnh chính và quan trọng.
Về nhiệm vụ kết nối truyền thông, chúng ta chờ xem công việc của ông như thế nào. Tuy nhiên những loại truyền thông mà ông Điếu Cầy nối kết thì người ta đã biết rõ. Hiện nay có hai nhóm truyền thông tách bạch, trong nước và ngoài nước. Truyền thông trong nước hẳn là ông Điếu Cầy muốn nói đến truyền thông độc lập của ông. Thắc mắc là truyền thông nào trong vòng kiểm soát tuyệt đối của đảng CS tại VN mà không đi bên “lề phải” của nghề nghiệp ? Ông Điếu Cầy liệu có khả năng lôi kéo truyền thông lề phải ở trong nước bước chân qua lề trái với ông không ? Còn truyền thông ngoài nước, như người ta thấy, ngay khi đặt chân xuống đất Mỹ, ông Điếu Cầy chỉ liên hệ mật thiết với tờ báo Người Việt và đài SBTN. Đường lối làm ăn của hai cơ sở truyền thông này thì ở hải ngoại ai cũng biết hết cả rồi. Đám truyền thông này nói cho cùng cũng là truyền thông lề phải thôi, nhưng đôi khi vì bất cẩn đi lạc sang lề trái chút chút, bởi bì chúng sống ở bên Mỹ chứ không phải ở VN. Như vậy thì còn gì nữa để mà nói đâu !
Như chúng tôi đã trình bầy, nhiệm vụ của Điếu Cầy là làm cho người tỵ nạn xếp lại quá khứ để đoàn kết trong ngoài mới là quan trọng. Vấn đề này luôn luôn là công tác hàng đầu của cộng sản Hànội. Nay xem ra việc gấp rút hơn, bởi vì chính phủ Hoa Kỳ đã ra mặt hỗ trợ VGCS. Hành động hỗ trợ trước mắt là việc long trọng tổ chức đón Điếu Cầy sang Mỹ. Đây là bước kế tiếp của bước Cù Huy Hà Vũ cũng được Mỹ rước qua. Không phải Cù công tử sang Mỹ để ẩn thân, mà sứ mạng là đem sang Mỹ một thông điệp. Thông điệp này quan trọng có tính cách chiến lược. Chúng ta còn nhớ, trước khi đi Mỹ, Cù công tử đã lớn tiếng công khai lập trường chính trị là “không chống đảng CS“. Sau đó Cù công tử được Mỹ rước đi. Cứ thử nhìn xem nó có giống với lời tuyên bố của Trúc Hồ “chống chế độ CS là sai“, và có giống cái biểu tượng “Lá Cờ Vàng trong cái chậu rửa chân” của báo Người Việt không ? Đây là bức thông điệp bọn đầu sỏ BCT Hà nội muốn gởi tới các cộng đồng người VN tỵ nạn. Việc chính quyền Mỹ đón tiếp Cù Huy Hà Vũ là muốn nói lên rằng Chính Phủ Hoa Kỳ thừa nhận đường lối không chống VGCS, và có bổn phận truyền lại thông điệp này đến các cộng đồng người Việt tỵ nạn khắp năm châu. Đây chỉ là một cách tái xác nhận đường lối chính sách của Hoa Kỳ đối với đảng CSVN, bởi vì từ năm 1963 đến nay, các chính quyền Hoa Kỳ chưa bao giơ từ bỏ con đường hợp tác với CSVN. Mong rằng những cá nhân và tổ chức chống cộng phải hiểu ra điều này để định hướng cho đúng con đường giải phóng quê hương của mình. Cứ giữ mãi và nuôi mộng người Mỹ giúp lật đổ chế độ CS hiện nay hoàn toàn là một ảo tưởng và vô vọng.
Chỉ có điều hơi khó hiểu là, tại sao lại là Điếu Cầy mà không phải là một nhân vật khác ? Đối với cộng đồng VN tỵ nạn, Điểu Cầy thực sự không phải là một nhân tuyển thích hợp cả về tài năng lẫn uy tín. Tuy nhiên ông ta cũng có được một số thuận lợi theo đánh giá của các tay cô đồng, như là thành tích chống Tầu, vô tư đối với đảng VGCS, và tất nhiên là khoái Mỹ. Theo nhận xét chung, nhân vật Điếu Cầy quá thấp so với trọng trách được giao phó là liên kết truyền thông trong ngoài và hòa hợp hòa giải mà ông ta mang trên vai.
Màn lên đồng tập thể này rất nhiều người sáng mắt đã nhận ra. Chính người viết cũng đã được khuyên là không nên “get involved” và viết lách gì cả. Nhưng sao không thể thờ ơ được, người viết đã phải đề cập đến lần này là lần thứ hai để không những muốn chỉ ra đích danh bọn cô đồng, mà còn muốn lưu ý cộng đồng đang bị lôi cuốn say sưa. Mục đích của bọn cô đồng là muốn làm mê muội người Việt tỵ nạn, từng bước hủy hoại tinh thần chống cộng của chúng ta trong mưu đồ bắt chúng ta phục tùng VGCS theo con đường gọi là hòa hợp hòa giải hay dân chủ đa nguyên đa đảng. Người trong cuộc của màn lên đồng tập thể này không ai khác hơn là đồng bào VN tỵ nạn CS. Họ dường như đang bị mê sảng vì khao khát một nhà lãnh đạo cho cộng đồng có khả năng dẫn dắt họ phất cao lá Cờ Vàng tiến về Hànội giết sạch bọn phỉ quyền ngự trị trong đó. Tội nghiệp những kẻ rất đáng yêu, đáng kính phục, nhưng cũng rất đáng thương này. Họ bị các ống loa tuyên truyền nhồi nhét vào đầu óc rằng chỉ có người CS mới đánh đổ được chế độ CS trong nước. Nắm được cái tâm lý này và với sự trợ giúp đắc lực của Hoa Kỳ, VGCS cho cán bộ trà trộn vào hàng ngũ những người yêu nước đứng lên chống đối chế độ, biến hóa những thành phần được chọn lọc thành những nhà dân chủ để xuất cảng ra hải ngoại. Người tỵ nạn cứ thấy nhà dân chủ nào từ trong nưóc ra là sẵn sàng tung hô như một đấng minh quân. Họ chẳng hiểu cộng sản và người Mỹ muốn gì và đang làm gì trước mắt họ. Bao nhiêu lần bị quyến rũ vào trò lên đồng rồi mà họ vẫn không nhìn ra.
Kết luận: Đừng để bị bịp
Cái sai lầm cơ bản của cộng đồng là không phân biệt được trong màn ma thuật này đâu là diện và đâu là điểm mà bọn cô đồng bầy ra. Vấn đề lá cờ chỉ là diện. Nối kết truyền thông để hướng dẫn cộng đồng đến hòa hợp trong ngoài mới là điểm của vấn đề. Dư luận toàn tâm toàn lực đánh vào Diện mà bỏ lơ Điểm là điều nguy hiểm, rơi đúng vào cái bẫy của cô đồng. Đánh cả Diện lẫn Điểm nhưng phải đánh chính xác tùy mục tiêu chính, phụ. Chúng ta đã từng thấy, bọn thành phần thứ 3 ngày xưa như Kiều Mộng Thu, Lý Quý Chung, Nguyễn Văn Binh v.v. cũng đứng nghiêm chào Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ. Và mới đây, Bùi Tín cũng tươi cười cầm lá Cờ Vàng. Buộc Điếu Cầy phải chào lá cờ của chúng ta để được công nhận vào hàng ngũ những người anh em cùng chí hưởng e rằng có cái gì đó thiếu thận trọng.
Ngày 18-11-2014
Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất