Phật Mười Phương
Em vẫn là em của thuở nào
Của vầng trăng sáng lá xôn xao
Trong vườn thanh vắng tâm mong tịnh
Nhưng Phật mười phương biết hướng nào
Lê Diễm Chi Huệ
Lê Diễm Chi Huệ
Your Custom Text Here
Phật Mười Phương
Em vẫn là em của thuở nào
Của vầng trăng sáng lá xôn xao
Trong vườn thanh vắng tâm mong tịnh
Nhưng Phật mười phương biết hướng nào
Lê Diễm Chi Huệ
Lê Diễm Chi Huệ
Chờ ai chờ đến bao giờ
Mấy thu thuyền đã xa bờ
Lê Diễm Chi Huệ (nguồn ảnh: tác giả)
Ta về bên cổ mộ
Rong chơi cùng hư vô
Đêm về say sưa hát
Cho người xưa mong chờ
Lê Diễm Chi Huệ
Chim non khóc giữa đêm dài
Ai thương ai khổ ai sầu hơn ai
Lê Diễm Chi Huệ
Gót hoa trẩy mộng trần gian
Hương thiền ngây ngất ngập tràn lối đi
Lên non chẳng định hạn kỳ
Hoa tâm rũ cánh từ bi xuống đời
Lê Diễm Chi Huệ
Ta – người lữ khách về đâu?
Xuân sang hiu hắt một màu phù vân!
Xuân về ươm hạt huyền mơ
Bướm vàng rong ruổi lượn lờ cánh hoa
Từ ai một cuộc phiêu bồng
Cung sầu cung oán mênh mông một dòng
Xuân về lạc giữa bờ không
Hương thiền gọi vẫy bên sông đợi chờ
Lê Diễm Chi Huệ
Một vài sợi tóc đong đưa
Chợt thương chợt nhớ duyên vừa chớm thu
Quỳ xuống đó nghe hương trời cát bụi
Đôi chân trần xuôi ảo ảnh về đâu
Tay níu lại những lần khân chìm nổi
Hận thu cao mây trắng bỗng thay màu
Ừ thôi
Ừ thôi trăng đã phôi phai
Cây cười nghiêng ngả hoa cài sắc không
Ừ thôi mây vẫn thong dong
Chuông xưa vọng tiếng trạo lòng từ tâm
Vàng rơi. Nguồn internet.
Lụa vàng xuống núi rong chơi
Lá hoa hờn lẩy đất trời vào thu
Tàn cơn mộng úa phù du
Xác xơ gió cuốn mịt mù ngàn khơi
Đặng Thế Phong là một trong những nhạc sĩ tôi yêu thích. Cuộc đời của ông long đong, dở dang việc học, sống lang bạt với nhiều nghề khác nhau và mất vì bệnh lao.[1] Ba bản nhạc để đời của ông với giai điệu và bút pháp toát lên vẻ u sầu, lãng mạn sống mãi trong lòng những tâm hồn yêu nhạc.
Read moreĐó đây cách một vầng trăng
Bể dâu thăm thẳm hỏi rằng ấy duyên
Cung tơ quyện dải tóc huyền
Hương mơ lạc chốn lâm tuyền ngất ngây
Read moreTôi thương màu áo lính là vì tôi thương chứ không ai bắt tôi phải thương! Tôi thương vì từ trong sâu thẳm tôi thầm biết ơn họ, những người như ba tôi đã đóng góp cho quê hương trong lúc đang dầu sôi lửa bỏng và tôi ý thức được tâm huyết của họ dành cho quê hương. Hôm nay ngày quân lực, lòng tôi chợt hồi hồi nghĩ đến mười năm hay hai mươi năm nữa khi thế hệ cha anh lần lượt về với đất, liệu tôi có còn thấy được những màu áo lính như hôm nay không. Thôi đành nên trân trọng hôm nay, ngày mai sao thì sao như cái câu “que sera sera”.
Read moreTôi rất ít viết về Mạ. Xưa nay tôi chỉ vẻn vẹn có một bài tuỳ bút và một bài thơ duy nhất. Sở dĩ tôi không viết là vì tôi vốn là người dễ xúc động. Mỗi khi tận cùng dòng cảm xúc trào dâng là tôi lại thút thít như thủa lên năm lên bảy khi nghĩ về Người. Mạ đối với bất kỳ người con nào cũng thiêng liêng, thâm thuý. Giai thoại về Mạ ăm ắp yêu thương và cũng không thiếu những điều hài hước. Điều nổi bật về Mạ là nét chân quê mộc mạc từ trong suy nghĩ đến tính cách như gợi trong tôi hình ảnh một bức tranh quê với hàng cau xanh mướt.
Read moreEm hong tóc đợi anh về ve vuốt
Rưng rưng chờ giọt lệ rớt xanh xao
Diễm rùng mình, toàn thân ớn lạnh. Từ bao giờ, tất cả các giác quan của nàng trở nên nhạy bén lạ lùng, nhất là thính giác. Diễm có thể cảm nhận sự hiện hữu của Bảo bất cứ lúc nào Bảo xuất hiện, chỉ cần cái ớn lạnh, âm thanh gõ nhẹ bên tai là nàng biết ngay. Diễm nhớ lại có lần hỏi Bảo:
“Anh về khi nào thì cho em tín hiệu để em biết”
“Em sẽ biết”
“Em người trần mắt thịt sao biết được”
“Lúc đó sẽ hay!”
Read more