Tiệc cưới tan lúc 11 giờ đêm,Thanh nhìn đồng hồ rồi hỏi vợ:
- Bây giờ khuya rồi, chúng mình nên tìm một khách sạn ngủ qua đêm, hay em muốn về nhà?
Không đắn đo, Diễm nói ngay:
- Ngủ ở khách sạn đâu có thoải mái như ở nhà mình, vả lại sáng mai anh còn phải đi làm sớm… Em nghĩ mình nên về thì hơn.
Thanh gật đầu:
- Anh cũng nghĩ thế. Từ đây về tới nhà, lái nhanh cũng chỉ mất khoảng chưa tới hai tiếng, mình đi ngay kẻo trễ.
Nói xong, Thanh dặn vợ đứng chờ, còn chàng rảo cẳng đi ra bãi đậu xe, đánh xe tới đón. Mở cửa xe cho vợ xong, Thanh đi vòng qua phía bên kia, ngồi vào ghế chỗ tay lái. Ra khỏi thành phố, chàng nhắm hướng xa lộ Biên Hoà trực chỉ.
Thanh và Diễm là đôi vợ chồng trẻ mới lấy nhau được hơn một năm, cả hai vợ chồng đều là giáo sư của trường trung học Biên Hòa, họ dành dụm mua được một căn nhà nhỏ ở gần trường, để đi dạy cho tiện. Hôm nay, họ đi Sài Gòn để dự tiệc cưới của một người bà con. Tiệc cưới dự tính bắt đầu lúc 7 giờ chiều, nhưng vì quan khách có nhiều người đến trễ nên mãi đến 8 giờ tối mới khai mạc và kéo dài đến gần nửa đêm.
Bây giờ thì họ đang trên đường về nhà, trời về khuya, xa lộ vắng tanh không một bóng người, Thanh dận chân ga, xe lao nhanh trong bóng đêm, hai hàng cột điện đường như đang chạy thụt lùi, những bóng đèn vàng vọt hai bên đường trông lập lòe như ma trơi.
Đã hơn nửa giờ qua, trên suốt quãng đường, không có xe cộ nào qua lại cả. Cố tránh cơn buồn ngủ, Thanh quay sang định nói chuyện với vợ, nhưng Diễm đã ngủ gật từ lúc nào, đầu nàng nghiêng qua một bên, mái tóc dài che xoã một bên trán, vài lọn tóc bay lật phật theo gió. Thanh mỉm cười, quay kính lên cho vợ khỏi bị lạnh, chàng lẩm bẩm một mình:
- Cô nàng vô tư thật.
Chợt một vật gì di động ngay phía trước, dưới ánh sáng của hai cái đèn pha của xe chàng, Thanh vội giảm tốc độ, chàng chú mục nhìn thật kỹ rồi mới quay sang đánh thức vợ:
- Diễm, Diễm, nhìn kìa!
Thanh vừa gọi vừa đập khẽ vào vai vợ, Diễm choàng ngay dậy, dụi mắt:
- Cái gì thế? Có chuyện gì vậy?
- Em nhìn xem kia kìa! Hình như có một cô gái đang đi bộ dọc theo xa lộ?
Diễm chăm chú nhìn rồi gật đầu:
- Đúng rồi, đúng là một cô gái… Diễm nói, nhưng sao cô ta lại dám ra đường một mình giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này nhỉ?
Thanh không trả lời vì còn mải quan sát, cô gái chắc còn trẻ lắm, mái tóc thề buông xõa sau lưng, nàng đi bộ một mình, tay xách một cái túi vải màu đen, quần áo màu đậm của nàng như lẫn vào bóng đêm. Khi xe của hai vợ chồng chàng tới gần, cô ta quay lại, dơ tay lên ra hiệu như muốn xin quá giang.
Thanh quay sang vợ:
- Em nghĩ mình có nên cho cô ta lên xe không?
Thanh hỏi, nhưng đoán trước vợ mình sẽ nói gì, quả vậy Diễm ngần ngại vài giây rồi lắc đầu:
- Không nên! Biết cô ta là ai, đêm hôm khuya khoắt như thế này, lỡ có chuyện gì, rắc rối lắm.
Nhưng mặc cho vợ phản đối, Thanh vẫn cho xe chạy chậm lại, cố gắng thuyết phục:
- Chính vì đêm hôm khuya khoắt như thế này, cô ta đi một mình nguy hiểm lắm, anh không đành lòng làm ngơ. Chúng mình nên có lòng nhân đạo một chút, em đồng ý giúp cô ta nhé?
Diễm thở ra:
- Thôi được, tùy mình!
Thanh dừng xe ngay cạnh cô gái :
- Này cô! Đi đâu một mình vào giờ này? Có muốn quá giang không?
Cô gái quay lại mỉm cười, nhưng giọng nói có vẻ lo lắng:
- Tôi đi thăm mẹ tôi, bà đau nặng.
- Lên xe đi, tôi chở giúp. Cô đi một mình như thế này bất an lắm.
- Cám ơn!
Nói xong, cô ta mở cửa sau, leo lên, ngồi thu hình ở băng sau.
- Nhà mẹ cô ở đâu? Diễm hỏi.
- Xóm Củi, Biên Hoà, đường Triệu Tử, số nhà 1234.
Đó là tất cả những gì nàng nói trên suốt quãng đường, vì sau đó nàng tựa dầu vào thành ghế, nhắm mắt lim dim ngủ. Phải mất hơn một giờ mới tới Biên Hoà, khi gần đến cầu Đồng Nai, Thanh mới nói với cô gái:
- Sắp đến rồi, cô chỉ cho tôi lối nào đến đường Triệu Tử?
Không có tiếng trả lời, Thanh quay sang vợ:
- Em hỏi cô ta xem đường nào đến nhà mẹ cổ?
Diễm quay lại phía sau toan hỏi cô gái, nhưng thình lình nàng rú lên một tiếng khiếp đảm:
- Cô ta không có trong xe, cô ta biến đâu mất rồi?
Thanh dừng xe ngay giữa đường, vô lý, cô gái không thể nào rời xe được trong lúc xe đang chạy nhanh như lúc nãy. Nhưng cũng như vợ, chàng chỉ thấy băng sau trống rỗng, cô gái và cả cái túi hành lý đều biến mất. Diễm hỏang sợ, nàng run lên bần bật, nói như người đang mê sảng:
- Trời ơi, ma! Đúng là ma rồi… cô ta đang đứng kia kìa. Ối trời, đừng đụng vào người tôi, đừng bắt tôi… Cô ơi, hãy tha cho tôi!
Diễm la hét rầm rĩ, Thanh lắc mạnh vai vợ cố trấn an nàng, nhưng vô ích, Diễm không còn tỉnh táo, nàng cứ tiếp tục rú lên từng hồi. Thanh không tài nào kìm hãm nổi những cơn vật vã của vợ. Sau cùng chàng nghĩ hay là đem nàng đến bệnh viện, ở đó người ta sẽ có cách, có lẽ nàng đã bị mất trí vì sợ hãi quá.
Tại bệnh viện, Thanh kể cho bác sĩ nghe tất cả mọi việc xảy ra, bác sĩ chích cho Diễm một mũi thuốc an thần, rồi dặn dò:
- Không sao đâu, cứ để cô ta nằm lại đây đêm nay, đến sáng mai mọi việc sẽ êm cả.
Bác sĩ nói xong rồi đi khỏi, để Thanh một mình ở trong phòng đợi. Thanh vừa lo lắng vừa bị kích động, chưa bao giờ một việc lạ lùng như thế xảy ra cho chàng như trong đêm nay. Thanh ngả người trên ghế, cố gắng chợp mắt đi một lúc, nhưng không thể được.
- Mình phải đi tìm, phải hỏi cho ra lẽ, ngồi đây làm gì vô ích!
Chàng tự nói với mình như thế. Rời bệnh viện, Thanh ra xe, ngồi vào ghế nơi tay lái, suy nghĩ một lúc, nhớ lại địa chỉ cô gái đã nói lúc lên xe:
- Số 1234 đường Triệu Tử, 1234 đường Triệu Tử…
Chàng lẩm bẩm đọc đi đọc lại nhiều lần cho khỏi quên, xong Thanh lái xe đến một trạm xăng, hỏi thăm đường. Người bán xăng nói:
- Ở đây ra ông quẹo phải, đi độ vài trăm mét có lối rẽ, lại quẹo phải nữa, cứ thẳng con đường đó mà đi sẽ thấy một cái nghĩa trang. Qua khỏi cổng nghĩa trang, đối diện phía trước mặt có một thôn xóm nhỏ, không tên, nhưng đầu xóm có một tiệm bán củi và chất đốt nên dân trong xóm gọi là Xóm Củi... Ông rẽ vào đó tìm con đường nhỏ đầu tiên bên tay trái, đó là con đường Triệu Tử.
Thanh đi theo lời chỉ dẫn, chàng tìm ra đường Triệu Tử thật dễ dàng. Đây rồi, số nhà 1234, căn nhà tối om, chắc mọi người đều đang ngủ cả. Thanh dơ tay gõ thật mạnh vào cửa năm, sáu cái liền. Có tiếng động trong nhà rồi tiếng ho, rõ ràng có người vừa thức dậy, rồi tiếng chân di chuyển và đèn bật sáng. Một người đàn ông tuổi trung niên ra mở cửa, trước khi Thanh kịp mở lời thì người này đã đón trước:
- Tôi biết vì sao ông tới đây, có phải ông vừa chở một cô gái đi một mình trên xa lộ, khi gần đến nơi, thình lình cô ta biến mất?
Thanh há hốc miệng, kinh ngạc đến không thể trả lời được. Sau vài giây trấn tĩnh, chàng lắp bắp:
- Làm sao ông biết?
- Vì cô gái đó là em tôi, mười năm về trước, nó bị chết trên cái xa lộ đó. Ngày hôm ấy, mẹ tôi bị ốm và nó trên đường đi thăm bà cụ thì bị nạn, cái xe gắn máy nó lái bị đâm vào cột đèn bẹp dúm, nó bị vỡ óc chết ngay lập tức. Từ đó mỗi năm cứ đúng vào ngày ấy là nó lại hiện ra đi dọc theo xa lộ, và mỗi năm lại có một người cho nó quá giang…
Người đàn ông ngừng lại, quan sát Thanh một lúc rồi mới thở dài, tiếp tục:
- Nhưng có lẽ năm nay là năm chót.
- Năm chót? Sao lại là năm chót?
- Nó sẽ không bao giờ hiện lên nữa.
- Làm sao ông biết?
- An Diễm là đứa con có hiếu, nó không đành lòng để mẹ tôi cô đơn một mình không ai săn sóc, vì vậy linh hồn nó không siêu thoát được, nó cứ phải hiện về thăm mẹ thường xuyên.
- Thế bây giờ bà cụ đâu?
- Mẹ tôi cũng đã qua đời lâu rồi, từ tám năm qua… Chôn ở kia kìa!
Vừa nói, ông ta vừa chỉ về phía trước, nghĩa địa chỉ cách nhà không đầy năm trăm thước.
Thanh nhìn theo, tóc gáy bắt đầu dựng lên, chàng quay lại hỏi:
- Tôi không hiểu, ông vừa nói An Diễm - ồ mà sao cũng tên Diễm nhỉ?- là một người con có hiếu, nàng không muốn để bà cụ cô đơn một mình ở nghĩa trang… Thế sao từ nay nàng không về thăm mẹ nữa?
Người đàn ông chép miệng:
- Có gì khó hiểu đâu, nó đã tìm được người thay thế nó.
- Hả? Cái gì?
- Bà mẹ chúng tôi già lắm, lẫn lụ rồi, đâu còn phân biệt được ai? Miễn là có người tới lui, trông nom săn sóc…
- Ông nói cái gì thế?
- Nó vừa dắt về đây một người đàn bà trẻ, vóc dáng hao hao giống nó, cũng tên là Diễm.
- Trời ơi, có lẽ nào?
Thanh bắt đầu hiểu lờ mờ câu chuyện, nhưng không dám chắc. Người đàn ông nọ nói tiếp:
- Mẹ tôi hài lòng lắm, gọi ngay người đàn bà nọ là con. Còn con em tôi thì vừa chào vĩnh biệt tôi rồi, linh hồn nó chắc sớm được siêu thoát.
Thanh không dám nghe thêm nữa, trống ngực đánh thình thình, chàng lái xe hết tốc lực quay trở lại bệnh viện. Tại đây, Thanh được người y tá cho biết:
- Vợ ông đã tỉnh và nhất định đòi về.
- Đòi về? Trời ơi, bà ấy về bằng cách nào? Từ đây tới nhà xa lắm, làm sao có thể đi bộ được?
- Bà ấy nói ông chờ ở ngoài xe. Tôi chỉ biết có thế, bà ấy rời khỏi nhà thương từ lúc nãy .
Đứng như trời trồng, Thanh không còn biết phải xử sự ra sao nữa, chàng lại trở ra xe, nghĩ ngợi một lúc, Thanh cho xe quay trở lại con đường hồi nãy, vừa lái xe vừa suy nghĩ. Kim đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, trời còn tối lắm, con lộ vắng ngắt không một bóng người qua lại.
Chợt chàng trông thấy trong ánh sáng lù mù của ngọn đèn đường, bóng một người đàn bà xách một cái túi hành lý màu đen. Mồ hôi lạnh chảy dài từ gáy xuống cổ, Thanh thu hết can đảm lái xe tới gần, cho đến khi nhìn rõ mặt người đi bộ, đúng là Diễm, vợ chàng. Nhưng nàng không nhận ra chồng, cho dù Thanh có hét lớn gọi tên nàng đến rát cổ, nàng vẫn lầm lũi bước, nàng đi về phía nghĩa trang…
LƯU PHƯƠNG LAN