Khoa bực dọc quăng cây cọ vẽ, đứng dậy, thở dài. Bức tranh đã gần hoàn tất. Mọi chi tiết đã thành hình theo đúng cảm hứng và ý nghĩ của chàng: Người thiếu nữ bên hồ sen trong chiếc áo dài mầu vàng nổi bật trên nền xanh lục của những tầu lá điểm xuyết mầu hồng nhạt của những bông sen. Tất cả đều hài hòa, và bức tranh sẽ thật toàn hảo, ngoại trừ một điểm. Mầu da người thiếu nữ! Không hiểu sao Khoa đã thử pha mầu đi, pha mầu lại rất nhiều lần mà khuôn mặt xinh đẹp ấy vẫn như thiếu sinh khí. Những đường nét thật thanh thoát. Khuôn mặt thật kiều diễm. Nhưng Khoa không cảm nhận đuợc một cái gì sinh động như chàng mong muốn.
Khoa là một “họa sĩ” tài tử. Chàng vẽ chỉ vì chàng thích vẽ, Những bức vẽ của chàng không có cái già dặn của một họa sĩ chuyên nghiệp, nhung luôn luôn ánh lên một vẻ trong sáng tự nhiên, không làm dáng. Khoa không mấy khi vẽ phong cảnh. Bao giờ trong tranh của chàng cũng có bóng người. Khoa vẫn nghĩ con người là một kỳ công của tạo hoá. Và người đàn bà là hình ảnh tuyệt vời nhất của kỳ công ấy. Những hình bóng người đàn bà trong tranh của Khoa mang nhiều sắc thái khác nhau nhưng luôn luôn là tâm điểm của bức vẽ. Lần này cái ý tuởng tạo hình một thiếu nữ bên hồ sen đã nung nấu trong Khoa từ lâu lắm. Chàng đã đi thăm nhiều vuờn hoa thật đẹp và đã ngồi hàng giờ bên những hồ sen tuyệt mỹ, say sưa với những tầu lá xanh, những bông sen trắng, hồng nhạt, hay đậm, cố thu hết những nét đặc thù để trải lên khung vải. Và chàng đã thành công. Người thiếu nữ trong tranh chỉ là một sản phẩm tưởng tượng. Khoa mơ hồ thấy hình ảnh nàng trong trí khi chàng bắt đầu những nét phác họa trên bức tranh. Hình ảnh ấy mỗi ngày một rõ dần. Và cuối cùng nó đã thành hình đúng như chàng tưởng tượng. Thế nhưng… mầu da nàng. Cái mầu da trắng hồng, trong vắt mà chàng đã ấp ủ từ mấy tháng qua, chàng vẫn không tài nào thể hiện trên bức vẽ. Viên ngọc quý của chàng vẫn mang tì vết. Một bọt bóng nhỏ trong một viên kim cương lóng lánh!
***
Thay vội chiếc áo “chemise”, Khoa đóng cửa phòng, lấy xe ra phố. Tự nhiên chàng thấy thèm một chút không khí trong lành. Huớng về phía chùa Thiền Lâm cách nơi chàng ở khoảng 25 dặm, Khoa vừa lái xe vừa miên man nghĩ đến hồ sen Vọng Nguyệt do sư ông Huyền Trang gầy dựng. Khoa đã đến thăm hồ vài lần, và lần nào cũng mê man với cái vẻ đẹp trầm lặng của hồ cùng những bông hoa sen thật thanh khiết.
Chiều hôm nay nắng vàng trải nhẹ trên mặt hồ. Những nụ sen trắng, hồng vừa chớm nở xen lẫn với những bông hoa mãn khai tạo nên những nét chấm phá kỳ thú trên nền xanh lá cây đậm, nhạt của những tầu lá. Vài con bướm chập chờn bay lượn. Dăm chú chuồn chuồn vụt qua, vụt lại. Ánh nắng phản chiếu trên mặt nuớc tối sẫm. Từng cơn gió nhẹ lay khóm tre, trúc quanh hồ. Không khí trong lành, và tĩnh lặng. Khoa nhìn bâng khuâng bụi sen bên bờ hồ đối diện chàng. Đột nhiên mắt Khoa sáng lên. Trong đám bẩy, tám bông hoa gần mãn khai có một bông hàm tiếu nhô cao hẳn lên, nổi bật. Khoa sững sờ. Mầu hồng phơn phớt của bông hoa nhìn từ khoảng cách hai bờ hồ có một vẻ gì như sáng hẳn lên so với những bông hoa chung quanh. Khoa đứng dậy vòng qua phía bên kia hồ. Chàng bàng hoàng lặng người nhìn bông hoa. Chao ơi, mầu hồng! Cái mầu hồng chàng đã mơ tưởng từ ngày khởi vẽ người thiếu nữ trong bức tranh chưa hoàn tất. Đúng! Cái mầu hồng phơn phớt ửng sáng dưới ánh nắng vàng nhạt buổi chiều hôm nay! Hiển hiện ngay trước mắt chàng! Khoa tưởng mình đang mơ. Chàng tiến lại gần hơn, ngồi ghé lên thành xi măng bờ hồ, say sưa ngắm bông sen chớm nở, lòng rộn rã một niềm vui khó tả.
Chợt có tiếng một người con gái nhỏ nhẹ sau lưng Khoa:
-“Ông! Ông có sao không?”
Khoa giật mình, quay lại nhìn. Một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi, mặc áo dài trắng hồng đang đứng sau lưng chàng, đôi mắt nai to, đen nhánh nhìn chàng với vẻ quan tâm, dò hỏi:
-“Ông ngồi lặng người như vậy suốt mười phút qua, không nhúc nhích. Tôi lo, không biết ông có làm sao, nên mạo muội đến hỏi thăm. Xin ông tha lỗi đường đột!”
Giọng nàng thanh thoát, đượm vẻ lo âu, mà lại có chiều âu yếm. Khoa cảm động, miệng mỉm một nụ cười rạng rỡ:
-“Cám ơn cô. Tôi không sao. Tôi phải xin lỗi đã làm cô phải quan tâm thì có! Cô đến chùa chơi, vãn cảnh?”
Cô gái cười, hàm răng đều đặn, trắng muốt:
-“Vâng, tôi ở gần đây. Thường mỗi chiều hay ra hồ sen đọc sách.”
Lúc này Khoa mới chợt nhận ra nàng cầm một quyển sách khổ lớn trong tay. Chàng liếc mắt thấy thấp thoáng hàng chữ Renoir mầu đỏ trên nền sách mầu đen.
Khoa mỉm cười:
-“Ồ! Cô cũng thích hội họa. Nguời họa sĩ cô thích có phải là Renoir? Ông ta là nhà danh họa tôi mến phục nhất!”
Cô gái đưa quyển sách ra trước mặt, cười tinh quái:
-“Ông tinh mắt thật! Vâng tôi rất thích nét vẽ của Renoir!”
Khoa vui vẻ:
-“Mời cô. Mình đến băng ghế đằng kia ngồi nói chuyện một lúc, nếu cô không thấy phiền.
Tên tôi là Khoa, Nguyễn Đăng Khoa.”
-“Còn tôi, Bích Liên. Lê Bích Liên. Tôi nghĩ mình ngồi ngay ở thành hồ này, vừa nói chuyện, vừa ngắm hoa càng hay ông Khoa ạ. Trời chiều nay nắng nhẹ và mát mà ông.”
Khoa gật đầu, đồng ý. Hai nguời ngồi bên thành hồ nơi có bụi sen Khoa chú ý. Nhìn bông sen lạ với mầu hồng “lý tưởng” của mình, Khoa buột miệng:
-“Cô Liên có thấy bông sen hàm tiếu đó không? Cái mầu hồng thật lạ, thật đẹp một cách kỳ diệu. Tôi đã mơ thấy cái mầu đó, và đang cố gắng thể hiện nó trên khung vải, nhưng đã bao nhiêu lần thử pha mầu mà không sao đạt được ý nguyện. Vẫn có một cái gì đó không ổn. Vì thế lúc nẫy tôi mải mê nhìn ngắm nó đến nỗi khiến cô phải quan tâm.”
Bích Liên mở to mắt:
-“Ô! Vậy ông Khoa là họa sĩ?”
Khoa cuời nhẹ:
-“Tôi không dám nhận danh xưng đó đâu, cô Liên ơi! Tôi chỉ là một người thích vẽ và vẽ tranh một cách tài tử thôi!”
Bích Liên ngập ngừng:
-“Như thế này thì có hơi đường đột, nhưng ông có thể nào cho Liên coi bức tranh ông đang vẽ được không?”
Cả hai người đều vô tình không nhận thấy Bích Liên đã bỏ tiếng tôi, và xưng tên với Khoa. Khoa ngần ngừ một lúc, nhưng nghe giọng nói thân mật của Bích Liên và thấy ánh mắt tha thiết của nàng, chàng bỗng nghĩ ra một điều, vội nói:
-“Vâng, tôi sẽ mời cô xem qua bức tranh, mặc dù nó còn dang dở. Nhưng tôi có một đề nghị, hy vọng Liên đồng ý. Liên có thể làm người mẫu, giúp tôi hoàn thành bức vẽ?
Rất tự nhiên Khoa cũng đã đổi cách xưng hô, gọi Liên bằng tên thay cho chữ cô.
Bích Liên ngượng ngùng:
-“Anh nghĩ Liên có thể làm người mẫu ư? Liên xấu xí thế này e sẽ chỉ làm hư bức tranh của anh thôi!”
Lần này chữ Ông lại đuợc Bích Liên thay bằng chữ Anh. Khoa vồn vã:
-“Không tôi nói thật đấy. Có Liên làm nguời mẫu, tranh của tôi sẽ “thật” hơn, vì tôi đã chỉ vẽ người thiếu nữ trong tranh hoàn toàn theo trí tưởng tượng. Liên giúp tôi nhé!”
Bích Liên gật đầu. Khoa mừng rỡ nắm tay nàng xiết nhẹ. Liên thẹn thùng gỡ vội bàn tay Khoa, rồi nói lảng sang chuyện khác.
Chiều xuống dần. Bóng tối đã bắt đầu xâm chiếm cảnh vật. Những tia nắng đã bắt đầu nhạt nhòa trên mặt hồ phẳng lặng. Nhưng bông sen lạ vẫn tỏa sáng một mầu hồng huyền ảo. Bích Liên đứng dậy cáo từ. Khoa ngỏ ý đưa nàng về, nhưng Liên từ chối, nói không tiện, và hẹn sẽ đến làm mẫu cho Khoa ngày hôm sau.
Mười giờ sáng, theo đúng hẹn, Bích Liên đến Khoa. Chàng bắt tay ngay vào việc. Chỉ hai tiếng đồng hồ sau, nguời thiếu nữ trong tranh đã mang một nhân dáng mới. Những mầu sắc trong toàn bộ bức vẽ đột nhiên như sáng hẳn lên. Và những bông hoa sen cũng có vẻ sinh động hơn. Khoa mải mê vẽ. Chưa bao giờ chàng thấy mình thoải mái với đường nét như vậy. Từ con nguời Bích Liên tỏa ra một năng lực kỳ diệu khiến bàn tay Khoa trở thành một với cảm xúc trong tim chàng. Bức tranh dường như vừa lột xác. Không những chỉ người thiếu nữ trở nên sinh động hơn mà toàn cảnh hồ sen cũng tăng thêm vẻ thơ mộng. Tuy nhiên Khoa vẫn chưa hài lòng. Không hiểu sao chàng vẫn thấy mầu da nguời thiếu nữ chưa đủ đẹp, chưa hoàn toàn phù hợp với những mầu sắc chung quanh theo đúng ý chàng. Chàng vẫn thấy có một cái gì đó không ổn. Viên kim cương của chàng vẫn có bọt bóng! Khoa đã thay đổi phân lượng mầu, bớt mầu này một chút, thêm mầu kia một ít, loay hoay mãi mà vẫn không vừa ý. Bích Liên vẫn kiên nhẫn ngồi làm mẫu cho chàng mỗi ngày sau đó. Nàng đọc thấy cái bứt rứt của Khoa. Nàng cố gắng an ủi, khuyến khích chàng, góp ý với chàng trong cách pha mầu. Nhưng tất cả đều là vô ích. Đã bốn ngày qua đi mà Khoa vẫn chưa tìm ra công thức hòa hợp mầu sắc để đạt được ước nguyện. Bức tranh khổ lớn, chiếm gần trọn một bức tường. Người thiếu nữ trong tranh lớn bằng người thật và bây giờ là hiện thân Bích Liên. Khoa muốn thể hiện mầu da nàng trên bức vẽ. Mầu da Bích Liên chính là mầu hồng kỳ ảo của bông sen hồ Vọng Nguyệt. Nhưng làm sao chàng vẫn không thể nào pha được cái mầu ấy, mặc dù Bích Liên bằng xương, bằng thịt vẫn đang ngồi làm mẫu cho chàng! Bức tranh đẹp lắm! Hầu hết những người thưởng ngoạn chắc chắn sẽ không thấy có gì để chỉ trích. Nhưng chính Khoa, từ trong tâm thức vẫn muốn bức tranh thật hoàn hảo. Viên kim cương phải hoàn toàn không tì vết. Và cái tì vết ấy chính là mầu da chưa toàn vẹn của người thiếu nữ. Bích Liên đọc được ý nghĩ của Khoa, và nàng cũng có cùng một cảm nhận. Khoa vì mê mải với việc tìm kiếm công thức thích đáng để tạo mầu da lý tưởng nên không nhận thấy vẻ xanh xao của Bích Liên trong hai ngày vừa qua. Nàng vẫn đẹp rạng rỡ. Làn da nàng vẫn sáng lên mầu hồng diễm ảo, Nhưng đâu đó đã phảng phất đôi nét tiêu điều, mà Bích Liên khéo léo che giấu bằng một chút trang điểm.
Buổi chiều ngày thứ tư, sau hai lần thử nghiệm với những phân lượng mầu khác nhau mà vẫn không vừa ý, Khoa chán nản, thất vọng buông cây cọ vẽ, ngồi thừ người, không nói năng, đăm đăm nhìn vào khuôn mặt người thiếu nữ trong tranh, thở dài. Bích Liên đến bên cạnh Khoa, đặt nhẹ bàn tay lên vai chàng:
-“Anh Khoa, hãy tạm quên bức tranh đi. Chiều nay Liên mời anh đi ăn tối và nghe nhạc. Liên biết một tiệm ăn Pháp, rất ấm cúng và có một nữ nhạc sĩ dương cầm trình diễn mỗi đêm. Liên muốn anh được thoải mái một chút. Thấy anh quá bứt rứt với mầu sắc, Liên thật không vui. Anh bằng lòng nhé? Có thể khi bớt băn khoăn, rối trí, anh sẽ đạt được điều anh mong muốn dễ dàng hơn.”
Khoa đưa tay lên vai, nắm tay Bích Liên, cảm động. Bốn ngày vừa qua, say sưa vẽ, chàng đã bị cuốn hút vì vẻ đẹp của nàng, nhưng chàng đã chỉ nhìn ngắm nàng như một đối tượng đẹp cho cái đam mê đường nét và mầu sắc của mình. Chàng vô tình không nhận thấy từ Bích Liên một tình cảm đầy âu yếm, thương yêu đã chớm nở. Những câu trao đổi trong lúc hai người làm việc đã đi từ chỗ khách sáo đến thân mật. Hiển nhiên Bích Liên đã để tình cảm thăng tiến từ cái sơ giao của một người bạn đến một mức cao hơn. Trong những cử chỉ, lời nói của nàng tình yêu đã biểu lộ.
Khoa thì tuy thân mật hơn với nàng nhưng chàng chỉ để hết tâm trí vào việc hoàn thành bức tranh mà không nghĩ đến chuyện tình ý. Giờ đây, bàn tay Bích Liên đặt trên vai chàng và những lời âu yếm của nàng đột nhiên đánh thức tình cảm Khoa, và chàng chợt nhận ra là Bích Liên yêu mình. Tim Khoa đập mạnh. Chàng bàng hoàng thấy một niềm vui rạng rỡ dậy lên trong lòng. Khoa không nói một lời, đứng dậy, kéo Bích Liên từ sau lưng mình ra đằng trước, vòng tay ôm nàng vào lòng, đặt một nụ hôn lên đôi môi đang hé mở. Bích Liên lả người đi, hai bàn tay víu chặt vai Khoa. Hai người âu yếm trong vòng tay nhau như vậy một hồi lâu, rồi Khoa nâng cằm Bích Liên, nhìn sâu vào mắt nàng, khẽ nói:
-“Cám ơn em! Bây giờ chúng ta đi nhé”
Suốt buổi ăn tối, Khoa và Bích Liên say sưa, chìm đắm trong tình yêu mới nở, và chàng hoàn toàn quên hẳn nỗi dằn vặt vì bức tranh chưa đắc ý. Nhớ lại những lời nói, cử chỉ âu yếm Bích Liên dành cho mình suốt mấy ngày qua, Khoa tự trách mình ngu ngốc, khờ khạo, đã không cảm nhận chúng thích đáng. Chàng nhìn Bích Liên. Đôi mắt to, đen của nàng sáng lên một vẻ gì kỳ ảo mà Khoa không biết diễn tả thế nào. Đôi môi nàng phơn phớt hồng. Da nàng, dù dưới ánh đèn dìu dịu tối của góc phòng ăn, vẫn như tỏa ra một mầu hồng huyền ảo. Tiếng nói nàng thoảng nhẹ như tiếng gió reo vui. Cầm tay nàng Khoa thấy như có một luồng điện chạy qua tay mình, làm chuyển động từng tế bào cơ thể, khiến con tim chàng rộn rã như mở hội. Bích Liên thì tươi tắn, rực rỡ trong hào quang tình yêu. Ánh mắt say đắm mà trìu mến của nàng lúc nào cũng phủ trọn trên khuôn mặt Khoa. Người nhạc sĩ dương cầm hôm ấy đàn hay tuyệt vời. Những âm thanh khi thánh thót, lúc trầm bổng trong những bản tình ca dường như có hồn hơn thường lệ, khiến cho thực khách trong quán nhiều lúc sững sờ, ngưng ăn uống, trò chuyện để lắng lòng mình theo cảm xúc truyền đạt từ những ngón tay người nhạc sĩ. Trong cái quán nhỏ mà ấm cúng đêm hôm ấy một bầu không khí kỳ ảo đã bao trùm.
Bản nhạc cuối trước giờ giải lao vừa chấm dứt, người nữ nhạc sĩ bỗng nhiên đi thẳng đến bàn Bích Liên và Khoa, khẽ nghiêng đầu chào hai người:
-“Tôi xin cám ơn ông bà. Tình yêu của ông bà đã cho tôi một cảm hứng bất ngờ, thật tuyệt vời giúp tôi đàn thật hay đêm nay. Gần 45 phút qua, tôi vẫn trộm nhìn ông bà, và mỗi lần như vậy, tự nhiên như có một cái gì rất kỳ diệu thôi thúc những ngón tay tôi khiến chúng lướt trên phím đàn một cách thật dễ dàng, êm ả.”
Khoa ngạc nhiên vì sự hiện diện của người nhạc sĩ và những lời nói của cô, nhưng Bích Liên đã nở một nụ cười kín đáo, khiêm tốn cảm ơn. Hơn nửa giờ sau, nhấp nốt ngụm cà phê cuối cùng, Khoa đứng lên, đỡ tay Bích Liên đứng dậy ra về. Đi ngang qua chỗ người nhạc sĩ, nhẹ cúi đầu chào, Khoa bỏ một ít tiền “tip” vào cái bình thủy tinh tròn trên mặt chiếc dương cầm. Người nhạc sĩ giơ tay vẫy và nói: “Một lần nữa, cám ơn ông bà.”
Tối hôm ấy, Bích Liên ở lại với Khoa, và nàng đã trao cho chàng tất cả. Sau những giờ phút nồng nàn ân ái, Khoa chìm dần vào một giấc ngủ thiên thần, đầy những mộng mơ, diễm ảo. Bích Liên, trái lại, cứ mãi trăn trở bên người yêu. Nét mặt nàng luôn luôn biến đổi. Có lúc rạng rỡ như một bông hoa mới nở, có lúc lại buồn bã như những hàng liễu rũ mùa thu. Khoảng hai giờ sáng, quay sang nhìn Khoa đang say sưa giấc điệp với nụ cười hạnh phúc trên môi, tự nhiên nước mắt Bích Liên trào ra. Nàng cố gắng để không bật lên tiếng khóc, sợ sẽ làm Khoa thức giấc. Khe khẽ ngồi dậy khỏi giường, vào phòng tắm lấy một lưỡi dao cạo mỏng, Bích Liên nhẹ bước ra khỏi phòng ngủ, qua phòng vẽ của Khoa. Mở đèn lên, đứng lặng người ngắm bức tranh “Thiếu Nữ Bên Hồ Sen” còn dang dở, tự nhiên Bích Liên ràn rụa nước mắt. Bức tranh thật đẹp. Người thiếu nữ trong tranh mang khuôn mặt diễm lệ của nàng, nổi bật trên nền xanh lục của lá sen, xanh dương của bầu trời, và những ánh hồng, trắng của bông sen pha lẫn những gợn mầu nâu, tím, da cam, xanh thẫm, đen, tạo thành một hòa hợp thật dịu dàng. Nhưng mầu da trên mặt, trên cổ và trên tay người thiếu nữ vẫn thiếu một cái gì khiến nó chưa hoàn chỉnh. Bích Liên lau nước mắt, thở dài. Nàng chậm rãi ngồi xuống bên cái bàn giấy ở góc phòng, lấy giấy bút viết một bức thư cho Khoa, rồi mở những hũ mầu chọn lựa, và bắt đầu pha mầu. Nàng lấy một hũ mầu trắng lớn, pha chút da cam, thêm ít mầu vàng và mầu xanh lục, trộn thật đều. Xong ngửa mặt nhìn bức tranh lần cuối, nàng bật khóc. Tiếng khóc nghẹn ngào như không muốn thoát ra khỏi miệng. Bích Liên mấp máy đôi môi:
-“Anh Khoa, em yêu anh. Mong anh sẽ sớm hoàn thành tác phẩm của mình như ước nguyện!”
Cầm lưỡi lam, Bích Liên mím môi, cứa mạnh cổ tay. Một dòng máu đỏ chảy tuôn vào hũ mầu nàng vừa pha. Bích Liên nước mắt ràn rụa nhìn mầu đỏ của máu hòa dần vào mầu trắng của sơn, trong lúc bàn tay phải của nàng vẫn liên tục quay đều cây gỗ trộn mầu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mặt Bích Liên đã tái nhợt, máu từ cổ tay nàng cũng chảy chậm dần. Mắt nàng dại hẳn đi. Bích Liên chỉ còn đủ sức nói mấy tiếng: “Vĩnh biệt anh, Khoa ơi!” là gục xuống. Ba phút sau, từ thân xác nàng, một làn khói hồng bỗng nhẹ nhàng bay lên, lởn vởn trước bức tranh một thoáng, rồi bay vào phòng ngủ, vờn nhẹ trên má Khoa, rồi vút qua cửa sổ, tan vào bầu không khí đã trở lạnh của đêm khuya.
***
Sáng hôm sau, bừng tỉnh dậy không thấy Bích Liên, Khoa nghĩ nàng đã ra nhà bếp sửa soạn bữa điểm tâm. Chàng đánh răng, rửa mặt, chải đầu cẩn thận rồi vui vẻ buớc ra phòng ngủ. Không thấy Bích Liên trong nhà bếp và phòng khách, chàng ngạc nhiên mở cửa ngang ngó ra vườn. Vẫn không thấy bóng dáng người yêu, chàng bước sang phòng làm việc. Nhìn những hũ mầu nằm ngổn ngang trên bàn, Khoa tự nhiên thấy lòng dạ nôn nao, đau quặn. Chàng bước lại gần thì thấy trên góc bàn một tờ giấy trắng chận dưới một bông sen đã héo úa. Khoa cầm bông sen lên, chăm chú nhìn. Mặc dù bông hoa đã tàn tạ, Khoa cũng nhận ra đó chính là bông sen kỳ lạ chàng đã thấy hôm nào ở chùa Thiền Lâm. Cầm tờ giấy lên đọc, người Khoa bỗng lạnh toát. Những dòng chữ Bích Liên viết cho chàng như những mũi dao nhọn xuyên thẳng vào tim:
-“Anh Khoa! Cám ơn anh thật nhiều về mấy ngày hạnh phúc tuyệt vời em đã có với anh, nhất là đêm nay. Ngàn đời, muôn kiếp em cũng không bao giờ ngờ được mình sẽ có những giờ phút thần tiên như vậy. Là một kiếp hoa, đời sống của em vô cùng ngắn ngủi. Những ngày hoa mộng vừa qua đã chiếm quá nửa cuộc đời em. Em ra khỏi chốn nhân gian này không một chút nuối tiếc. Nếu em muốn, em cũng có thể ích kỷ, vớt vát thêm một đôi ngày hạnh phúc bên anh. Nhưng anh ơi, dòng máu trong cơ thể em đã bắt đầu khô cạn. Chỉ vài ngày nữa thôi, em sẽ héo úa, tàn tạ theo luật thiên nhiên. Em yêu anh vô cùng. Nhưng em không thể ích kỷ khi biết ước vọng lớn nhất đời anh là hoàn thành bức tranh “Thiếu Nữ Bên Hồ Sen”. Ước vọng ấy anh sẽ vô phương thực hiện, vì sẽ không có một mầu sơn nào trên thế gian này có thể giúp anh đạt được mục đích. Chỉ có chút máu còn dư trong cái cơ thể sắp tàn tạ của em mới giúp anh có được mầu hồng anh muốn. Em xin dâng tặng anh. Và mong anh sẽ chóng hoàn thành tác phẩm. Em ra đi sớm hơn mệnh số mình, nhưng em sẽ sống mãi bên anh trong bức họa để đời của anh, anh nhé!
Yêu anh,
Bích Liên”
Khoa lặng nguời. Hai hàng lệ đã đầm đìa trên má từ hồi nào. Bích Liên. Bông sen mầu hồng. Tình yêu của nàng. Những ngày say sưa làm việc vừa qua. Những giờ phút ái ân mặn nồng đêm trước. Khoa thấy cả thế giới như sụp đổ ngay trước mắt chàng. Ấp chặt bông sen héo úa vào ngực, Khoa ngước nhìn bức tranh còn dang dở. Người thiếu nữ trong tranh – Bích Liên của chàng – đang mỉm cười với chàng. Môi nàng như mấp máy:
-“Anh Khoa! Hãy hoàn thành họa phẩm. Hãy cho em sống lại bên anh, anh nhé!”
Mắt Khoa bỗng sáng lên. Nét mặt chàng đanh lại. Chàng cầm cọ vẽ, chấm vào hũ mầu Bích Liên vừa pha tối qua, và say sưa bắt đầu công việc.
***
Một tháng sau, tác phẩm “Thiếu Nữ Bên Hồ Sen” đoạt huy hương vàng trong cuộc triển lãm hội họa toàn quốc. Ban giám khảo cũng như người thưởng ngoạn thẩy đều ngây ngất trước cái không khí huyền ảo khơi dậy trong tâm hồn mỗi khi họ đứng ngắm bức tranh. Bức tranh không đề giá bán. Một nhà triệu phú tìm gặp Khoa sau buổi triển lãm, ngỏ ý muốn mua, và sẵn sàng trả bất cứ giá nào Khoa muốn. Khoa nhìn ông, cười buồn:
-“Thưa ông, bức tranh này vô giá. Có một người, một người rất yêu thương tôi, đã đổi cả cuộc đời mình cho bức tranh này. Và cuộc đời đó, bao nhiêu tiền của trên thế gian này cũng không thể nào bù đắp được! Xin thành thật cám ơn nhã ý của ông!”
Mùi Quý Bồng
24/10/2011