Ngày xưa có một cô bé mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Không ai nuôi nấng, cô phải đi ăn xin ngoài chợ. Khi màn đêm buông xuống, cô lấy chiếu quấn vào người nằm ngủ đơn côi giữa những túp lều ngoài chợ.
Mùa Phật Đản năm ấy, nghe những người đi chợ nói với nhau: "cúng dường Tam Bảo để tạo phước", cô tìm cách để mua lễ vật để đến chùa.
Một hôm, để dành được hai xu, cô muốn cúng lễ vật nào mà chư Tăng trong chùa đều hưởng được hết. Nghĩ vậy, cô mua hai xu muối, đem vô chùa năn nỉ các vị tăng nấu cơm:
- Con có hai xu để mua muối, xin được cúng hết chư Tăng trong chùa, mong người giúp cho.
Vị cao Tăng liền bỏ nắm muối của cô vào nồi canh to. Trưa hôm đó, chư Tăng trong chùa đều được hưởng đầy đủ.
Thời gian trôi đi, cô cũng không còn nhớ chuyện cúng muối nữa.
Càng lớn khôn, cô càng xinh đẹp lạ thường.
Khi đó, trong triều đình, nhà vua đang kén chọn người làm vợ thái tử. Tuy nhiên, thấy mỹ nhân nào, thái tử cũng từ chối. Vua bằng ra lệnh cho các quan tìm người nào vừa ý thái tử sẽ được trọng thưởng.
Trước lúc bấy giờ, một ông quan ngang qua ngôi làng của cô bé. Thấy trên trời có vầng mây đỏ, ông nghĩ rằng, nơi đây chắc có dị nhân phước lớn.
Đến giờ Ngọ (12 giờ trưa), trên đường trở về, ông gặp cô bé khoảng 16 tuổi đang trùm chiếu ngủ. Đến gần, cô bé thức giấc, thấy binh lính, sợ hãi chạy trốn.
Thấy người con gái xinh đẹp, lại sống đầu đường xó chợ, ông thương xót, đem về nuôi dưỡng.
Cô được ăn mặc tử tế, dạy dỗ đàng hoàng.
Đến năm 18 tuổi, ông dẫn cô đến yết kiến. Nhà vua gọi thái tử lại, vừa thấy cô bé, chàng có cảm tình ngay.
Triều đình tổ chức lễ cưới cho thái tử.
Năm sau, nhà vua băng hà, thái tử lên ngôi, cô bé trở thành hoàng hậu.
Nhớ chuyện mùa Phật Đản năm ấy, hoàng hậu sắm lễ vật cao sang quý giá, truyền quan quân chở đến ngôi chùa xưa kia.
Nhà chùa đón tiếp nhưng không đánh chiêng trống trong lúc hoàng hậu dâng lễ vật.
Lấy làm lạ, hoàng hậu gặp thầy trụ trì hỏi:
- Thưa thầy, ngày xưa con là đứa ăn mày, chỉ cúng dường có hai xu muối mà nghe nhà chùa đánh chuông trống vang vọng khắp nơi. Ngày nay, con là hoàng hậu cúng cả xe trân bảo mà không nghe chuông trống gì hết ?.
Thầy ngước mắt nhìn vào cõi mênh mông, mỉm cười đáp:
- Ngày xưa, hai đồng xu rất quý vì đó là mạng sống của con. Muốn cúng chùa con phải nhịn đói nên hai xu ấy lớn vô cùng. Ngày nay con là hoàng hậu, của cải đầy xe nhưng đó là của nhân dân chứ đâu phải của con. Lấy của người làm phước cho mình thì đâu còn gì là phước đức.
(từ fb Trương Văn Khoa)