Hình ảnh: Hoa lá vườn nhà tôi trong nắng...
Đơn sơ thôi nhưng tôi yêu vì do chính bàn tay tôi trồng và vun xới.
***
Ngắm nhìn hoa bao giờ ta cũng cảm nhận được nét tươi tắn của mùa xuân, cái quyến rũ của màu sắc, cái ngây ngất của hương. Tất cả làm nên cái đẹp của mùa xuân mới.
“Khi tóc mùa xuân buông dài trước cửa
Khi nắng chiêm bao khẽ chớp hàng mi
Khi những con thuyền chở mộng ra đi…”
Những câu thơ ấy của thi sĩ Đinh Hùng không nói gì về mùa xuân cả nhưng hình ảnh đẹp đẽ thơ mộng của mùa xuân vẫn hiện ra. Hoa bay trong không gian và đọng lại trong thơ nhạc của chúng ta rất nhiều .
“Đã có một thời, không xa lắm đâu, kể từ tháng Tư 1975 , hoa chỉ là vật phù phiếm. Cả nước chìm trong nghèo khó, lui về lạc hậu, ý nghĩa phù phiếm của hoa càng trở nên rõ rệt.
Chỉ cần suy nghĩ như thế không thôi cũng đủ buồn rồi.
Đất nước chúng ta, trải bao cuộc tang thương, cay đắng đã có những lúc, người ta cảm thấy không có thì giờ, không còn cái quyền được nghĩ đến hoa nữa.
Chỉ khi thoát khỏi những khoảnh khắc khốn cùng đó, chúng ta mới thấm thía cái nỗi bất hạnh cuả một đời sống không dám nghĩ đến hoa. Phải dành cái khoản tiền nhỏ nhoi mua một bông hoa để mua một chút thực phẩm ăn cho đỡ đói lòng.
Ngay giờ phút này đây, còn nhiều người dân Việt Nam ở trong nước vẫn còn sống trong hoàn cảnh ấy.
Hoa, tự nó, không có ý nghĩa gì. Ý nghĩa là do con người gán cho hoa.
Không phải vì người thấy đẹp mà hoa nở.
Hoa nở rồi người ta mới thấy đẹp mà yêu hoa.
Những người vợ tù đi thăm nuôi chồng trong trại tù cải tạo của người Cộng Sản nơi chốn rừng thẳm, có ai nhìn đâu mà hoa vẫn nở và tàn một mình thầm lặng. Tâm hồn trĩu nặng âu lo, làm sao nhìn thấy vẻ đẹp của những bông hoa dại mọc ven đường.
Nói như thế có nghĩa trong cuộc sống, đã có lúc người ta không dám nhìn nhìn đến cái đẹp nữa.
Đó là cách người ta chia xẻ đau thương. Âm thầm chia xẻ.
“Hoa ơi, sao hoa buồn?
Má hồng hoen ố lệ hồng tuôn
Mờ đôi mắt sáng sầu che kín
Nhạt má đào tơ phiếm rũ mòn
Đời tạt gió sương tung tóc rối
Tình phai xuân cảm ủ tim non
Hồn tươi trăng sáng, đường muôn lối
Tội gì hoa héo hon?”
Đọc bài thơ ấy của Tchya, một nhà thơ thời tiền chiến, chúng ta cũng không biết rõ ông đang nói với người hay nói với hoa? Đó là những lời an ủi hay than vãn? Nhưng điều chúng ta có thể cảm nhận được ngay là toàn thể bài thơ toát ra một nỗi buồn. Buồn nhưng đẹp.
Có phải chăng trong cái đẹp luôn ẩn chứa cái buồn hay ngược lại?
Vâng, trong đời sống, chẳng phải chỉ trong những thời kỳ bất hạnh, chúng ta mới không nghĩ đến hoa, nhớ đến hoa. Trong những ngày bình thường nhất, chúng ta cũng đôi lúc quên hẳn điều ấy.
May mắn thay, hoa vẫn còn đó, như một ân sủng của Thượng đế, như lời nhắc nhở dịu dàng: coi chừng chúng ta có thể đánh mất những nỗi vui nhỏ bé tràn đầy trong cõi trần gian mà con người thường coi là bể khổ này.
Hãy nhìn đời bằng ánh mắt thiện cảm, hãy học ở hoa cái đẹp để cư xử với nhau trong lặng lẽ.
Có một điều đáng ghi nhận, là, dù là thơ hay nhạc, thi sĩ và nhạc sĩ của chúng ta, không phải chỉ coi hoa là một cái gì đó, gần gũi với đời người, mà hình như hoa đã hòa lẫn hoa với người.
Tiếp nhận ân sủng của Thượng đế như thế, chúng ta cho là hình thức tiếp nhận cao nhất vậy.*
Hoa tự ngàn xưa hoa đẹp. Hoa tô điểm cho đời những sắc màu tuyệt diệu. Hoa thay cho lời nói yêu thương.
Có những tâm hồn đến với nhau, yêu nhau vì giống nhau ở sự giản dị, yêu những gì tự nhiên, trong sáng.
Hai người rất yêu loài hoa cỏ dại. Mỗi lần bắt gặp những bông hoa nhỏ xíu màu vàng, màu lam tím lòng cứ bâng khuâng mãi. Hoa cỏ may đẹp, mong manh , óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.
Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo em
Và ...hương thơm Tình Yêu phảng phất mãi mãi trong không gian...
Chúc các bạn ngày đầu tuần vui tươi, đẹp như ánh nắng đang chan hòa khắp không gian California...ngày đầu tuần hôm nay.
Bích Huyền