(Đào Hiếu)
Thưa các bạn, có phải 3 từ này nghe rất quen không? OK. Rất quen. Nó là tên một “tờ báo” chuyên đăng tin rao vặt, bán nhà, mua nhà, cho thuê nhà, mua bán đất…
Nhưng hôm nay tôi không muốn nói chuyện mua bán lặt vặt ấy. Tôi chỉ muốn nói chuyện bán lãnh thổ, bán biển, bán vũ khí sát thương hạng nặng, bán máy bay chiến đấu thế hệ mới trị giá hàng chục tỷ đô la.
Chuyện mua và bán ấy, giới ngoại giao thường gọi là ”dỡ bỏ cấm vận bán vũ khí sát thương cho Việt Nam” hoặc văn vẻ hơn là “thiết lập đối tác bền vững”…
Nghe có vẻ bay bướm và “sang” hơn tờ báo rao vặt “Mua và Bán” nhiều.
*
Việt Nam hiện nay giống như người đàn bà sồn sồn vừa chia tay với ba bốn đời chồng. Và đang ế. Đang “chổng mông mà gào”. Nhưng bọn đàn ông chúng nó đã “chơi” chán chê rồi, bỏ đi hết rồi. Gào khản cả cổ họng mà đếch có thằng nào chịu quay lại.
Chỉ còn mỗi thằng Ba Tàu láng giềng, ở ngay đầu ngõ. Tuy nó là thằng đồ tể, mặc quần xà-loõng để lòi lỗ rún và cái bụng nước lèo, tối ngày cầm con dao thái thịt, múa vung vít… nhưng ngày nào nó cũng sang tán tỉnh, ngày nào cũng cho mấy cái bánh bao, ngày nào cũng rỉ tai “mười sáu chỉ vàng” ba số chín. Thế là con mẹ nạ dòng thôi không chổng mông mà gào nữa. Bèn hạ mông xuống, ngồi dậy, mời nó vô nhà.
Nhà có nhiều phòng. Mời anh nghỉ tạm “mái Tây”, tức là Tây Nguyên bô-xít.
Ờ chung nhà, đi ra đi vô cọ quẹt riết thì lòng dục nổi lên.
Thôi, nhường thêm cái phòng Vũng Áng cho anh kinh doanh nhé, Anh sẽ cho em tiền xài, mua iPhone, laptop, iPad, xe hơi…
OK, anh hào phóng quá. Anh cứ dọn về ở Hà Tình đi. Em cho anh ở 70 năm, nếu anh có ngủm củ tỏi thì con chúng ta sẽ cai quản vùng đất đó.
Từ khi thằng Ba Tàu nó vô ở Vũng Áng rồi thì nó xây tường kín mít. Nó làm cái chó gì trong đó đếch ai biết. Nó cấm mọi người bén mảng tời đó, trừ mỗi con mẹ nạ dòng kia. Đêm nào con mẹ cũng vô ngủ với nó. Chơi nhau đúng 100 lần thì có bầu, sinh ra 100 cái trứng, nở ra một trăm thằng Tàu lai, nói xí xa xí xô, đếch ai hiểu.
Ngày kia thằng Chệt bảo con vợ:
– Chúng mình đã có một trăm đứa con rồi, tình nghĩa keo sơn, “núi liền núi, sông liền sông, mối tình hữu nghị lớn như biển Đông” thế thì không thể rời nhau được nữa rồi. Vậy còn mấy hòn đảo ở Hoàng Sa, Trường Sa em để cho anh quản lý nốt nhé. Anh sẽ xây cho em và lũ con mỗi người một cái biệt thự.
Con mụ nạ dòng lập tức gật đầu ưng thuận.
Từ đó, tay Ba Tàu chiếm mẹ nó hết cả khu Nhà Từ Đường do 18 đời Hùng Vương để lại. Gồm rừng núi, biển đảo, chiếm luôn tài khoản ngân hàng, số hồng sổ đó nó tịch thu hết. Con mẹ nạ dòng chỉ còn mỗi hai cái đùi và chòm lông ở giữa, làm của hồi môn.
*
Ngày nọ có thằng Mỹ ghé thăm nhà:
– Nghe nói em bị chồng ăn hiếp, tước đoạt hết tài sản phải không?
– Dạ đúng vậy.
– Thế em có muốn ngã vào vòng tay anh không?
– Muốn lắm những em sợ nó chém chết.
– Đừng lo, anh sẽ bán cho em “vũ khí sát thương” hiện đại để em chống lại nó.
– OK anh. Tốt quá, nhưng thưa anh, tuy ở biệt thự, nhưng em nợ như chúa chổm. Một trăm đứa con đang há mồm, đếch có gì nhét vào miệng chúng nó. Tiền mua củ khoai cho chúng nó ăn còn không có. Chủ nợ thì kêu réo hàng ngày. Tiền đâu em mua vũ khí sát thương của anh?
Thằng Mỹ nói:
– Đừng lo, anh sẽ cho em trả góp. Lãi suất 0%. Được chưa?
– Nhưng trong túi em hiện giờ không có một xu.
– Không sao. Em cứ OK đi. Anh bán chịu cũng được. Và không cần đặt điều kiện “nhân quyền” cái con mẹ gì. Em cứ mua đi. Để anh có cớ ra vào biển Đông. Nhé? Thế nhé? Vũ khí anh bán cho em toàn đồ quá đát. Nếu không bán thì anh cũng huỷ bỏ mà thôi. Vì thế anh sẽ đại hạ giá.
*
Thế là Mỹ chở vũ khí qua Việt Nam. Toàn đồ “hết hạn sử dụng”, chất đầy một kho khổng lồ.
Bữa kia, Tàu hải giám của thằng Chệt đâm chìm cả chục chiếc tàu đánh cá của Việt Nam, làm chết hàng chục ngư dân. Trên không phận thì máy bay Tàu ngang nhiên quần đảo như vào chỗ không người. Ngoài đảo thì máy bay chiến đấu lên xuống tấp nập. “Khu gang thép Vũng Áng” thì vẫn hì hục chế tạo vũ khí hoá học… Ngoài biển thì rải thuốc độc cho cá chết hàng loạt, tiêu huỷ ngư trường, buộc ngư dân Việt Nam phải bỏ biển…
Có vị tướng nọ thấy nguy quá bèn hỏi:
– Sao ta mua vũ khí của Mỹ tùm lum mà không lấy ra dùng.
Tức thì nghe câu trả lời như sau:
– Mua để làm kiểng chớ dùng cái đếch gì. Trung Quốc là láng giềng tốt, là đồng chí tốt. Sao lại đánh nhau. Vả lại ông phải nhớ rằng: “còn Trung Quốc là còn mình”. Ngu sao đánh nhau với Trung Quốc?
– Ủa, vậy mua vũ khí của Mỹ làm gì cho tốn tiền?
– Mỹ là nước kinh doanh vũ khí. Nó bán thì mình mua. Mua thì có huê hồng. Sao đồng chí ngu quá vậy?
– Thế chẳng phải Mỹ nó muốn giúp Việt Nam chống Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền biển đảo sao?
– Lại ngu nữa! Bộ đồng chí không nghe nó nói: “Mỹ không đứng về phe nào” sao?
Vị tướng nọ đưa hai tay lên trời, rú lên một tiếng. Huyết áp tăng vọt, phải đưa đi cấp cứu.
Ngày mất nước đã đến!
Đào Hiếu