Như thường lệ Diễm thắp nhang bàn thờ mỗi đêm. Từ khi Bảo trở về từ bên kia thế giới, nàng đốt thêm một cây nhang cho Bảo với lời nhắn gửi là nàng vẫn bình yên. Bình yên bởi nàng bây giờ sống lặng lẽ, một ngày như mọi ngày chỉ giao thiệp với một vài người – rất thân hoặc rất sơ- chưa đếm đủ một lóng tay. Bao nghiệp chướng, vô minh và nước mắt đã đi qua. Là người sống nội tâm từ nhỏ, Diễm sở hữu một tâm hồn mong manh, mẫn cảm, buồn vui khác người. Sự trở về của Bảo đánh thức một hình ảnh, một quá khứ nằm sâu trong tiềm thức khiến nàng trở nên như một kẻ mộng du. Bảo đã cho nàng hiểu rằng thế giới vô hình là có thật. Sống và chết dường như không có khoảng cách. Miền tâm thức vô định liên kết giữa thực thể hữu hình và vô hình đan xen bởi dòng nghiệp thức như một chuỗi dài bất tận. Cuối cùng ở cái tuổi không còn rực rỡ hoa mộng nhưng vẫn còn trong thềm xuân sắc, Diễm tìm đến bến cô liêu như một cuộc truy hoan đầy thi vị. Điều mà nàng không thể ngờ rằng bao năm qua nàng vẫn có Bảo. Bảo vẫn ngóng trông theo bước chân nàng dù không còn thân xác. Đi về giữa khoảng thinh không bao bận, trầm mình trong đọa đày mà nàng chẵng hề hay biết. Diễm chỉ nhớ mỗi lần nàng buồn bã đều nghĩ đến Bảo, khổ đau cũng nghĩ đến Bảo như một nguồn an ủi vô biên. Nàng đi bên cuộc đời với trùng trùng nỗi nhớ, mịt mù bâng khuâng.
Bước đến vách tường, đưa tay tắt bóng điện trần nhà rồi tiến về phía cây đàn dương cầm ở góc phòng, bật cây đèn ngủ để ánh sáng lờ mờ, ấm cúng hắt ra căn phòng khách mênh mông rồi đến chiếc sofa xoả mái tóc đang bối cao và đặt lưng xuống nằm nghỉ. Diễm lim dim hồi tưởng lại đoạn đối thoại mấy tháng trước…
“Em càng nhớ anh càng khổ”
“Nhưng làm sao em quên được”
“Đừng khóc!”
“Hôm nay em hát anh nghe không?”
“Đêm Tàn Bến Ngự”
“Ừ, em hát trong xe đó”
“Mấy hôm nay về ghé thăm. Chiều nay về ghé bữa cơm nhưng ngồi chơi không ăn. Thấy đồ ăn ngon!”
“Anh ngồi ở đâu?”
“Ở chén cơm đó!”
“Từ khi anh về mỗi buổi cơm tối em đều để một cái chén và đôi đũa mời anh ăn chung”
“Anh có nhớ em không?”
“Nhớ mới ghé thăm”
“Anh biết bao năm em nhớ anh không?”
“Biết chớ!”
“Lâu lâu anh về cho em mơ đi”
“Em sợ mà”
“Không dạo ni em không sợ nữa”
“Có chuyện anh mới về. Bình thường anh không về làm phiền”
“Anh ở dưới kia, lâu lâu anh mới ghé”
“Anh thấy em già hơn không?”
“Đẹp!”
“Mấy hôm nay về thăm, thương quá. Thương em nhưng không dám hun”
“Sao không hun?”
“Không có được. Ở dưới người ta không cho”
Bảo nói đến đây, Diễm không dằn lòng được, nàng sụt sùi khóc.
“Không có khóc!”
“Anh có hun tóc em không?”
“Không được, anh chỉ được hôn chân em thôi”
“Em trên này có chuyện anh về”
“Ở dưới đó người ta biết hết. Họ nói cho anh nghe”
“Tại sao anh ở lâu, tội em em chịu”
“Tội chung”
“Là sao?”
“Em làm anh gánh. Anh làm em gánh”
“Cộng nghiệp mà!”
“Anh đi nhưng tâm hồn anh luôn bên em”
“Vậy em làm gì anh cũng biết hả? Em khóc anh biết không?”
“Biết hết!”
“Sao biết?”
“Người bên kia thế giới mà”
“Em ơi càng thương càng khổ. Khổ người ở lại và người ra đi”
“Nói chút đi rồi anh sắp đi!”
“Là sao Bảo, anh đừng đi”
“Sao anh phải đi?”
“Có tín hiệu báo”
“Không, anh đừng đi”
“Không được khóc!”
“Sao không cho em khóc?”
“Khóc anh buồn!”
“Đi không được!”
Bảo giơ tay đấm vào ngực. Diễm không dám khóc to nhưng giọng mếu máo
“Anh về cho em khóc được không?”
“Về đã hay!”
“Anh ơi, anh ơi!”
“Nghe!”
“Đã nói không khóc mà!”
“Anh còn thương em không?”
“Thương”
Diễm bật khóc thành tiếng nhưng một vài phút sau, nàng lấy lại bình tĩnh
“Em không khóc nữa . Em xin lỗi”
“Anh đi, ở lại mạnh giỏi”
“Anh ơi, em thương anh nghe”
“Nghe rồi, thôi đi”
….
Diễm rùng mình, toàn thân ớn lạnh. Từ bao giờ, tất cả các giác quan của nàng trở nên nhạy bén lạ lùng, nhất là thính giác. Diễm có thể cảm nhận sự hiện hữu của Bảo bất cứ lúc nào Bảo xuất hiện, chỉ cần cái ớn lạnh, âm thanh gõ nhẹ bên tai là nàng biết ngay. Diễm nhớ lại có lần hỏi Bảo:
“Anh về khi nào thì cho em tín hiệu để em biết”
“Em sẽ biết”
“Em người trần mắt thịt sao biết được”
“Lúc đó sẽ hay!”
Bảo – không hương không sắc- vất vưởng giữa thinh không, đi đi về về thăm nàng. Một chút da diết, se sắt nhói vào tim rồi giọt nước mắt ứa ra từ đuôi mắt chầm chậm rỉ xuống bên má. Một giọt, hai giọt tiếp nhau rơi lã chã làm ướt đẫm hai má. Nàng bước chậm vào phòng ngủ. Ánh trăng hắt vào những khe hở cửa sổ, những chiếc lá đong đưa nhảy múa như ma mị trên lùm cây hắt vào vách tường.Tiếng giựt nước vang lên từ nhà tắm kế bên phòng ngủ. Vài phút sau, âm thanh gõ nhẹ bên tai, bên gối. Tiếng rệp rạp của vách tường và tiếng chân người từ trên lầu vang lên. Diễm hiểu ngay điều gì đang xảy ra. Dường như ai đó đang lay nhẹ bên vai. Nàng khẽ gọi thầm: “Bảo ơi!”
Đêm cho những khát khao rạo rực, những mộng mị yêu đương của những đôi tình nhân trên dương thê’. Đêm cho những vong hồn chưa siêu thoát vất vưởng mịt mù giữa hai cõi âm dương, những ân tình chưa dứt cuộc trả vay. Diễm xoay nghiêng người, đưa tay hất ngược mái tóc dài ra sau mặt gối để không bị gãy. Diễm cảm giác có bàn tay mát lạnh vuốt lên làn da. Một vệt sáng mờ mờ như một chiếc bóng lóe bên vách tường. Hơi thở Diễm dồn dập. Đầu nàng lùng bùng và lịm vào giấc…
Tiếng tu hú vọng xa gần bên kia đồi báo hiệu trời hừng sáng. Diễm trở mình, nheo mắt nhìn ra khung cửa sổ. Xung quanh, nhà hàng xóm vẫn im lìm yên giấc. Âm thanh gõ nhẹ không còn bên tai. Diễm kéo cho ngay chiếc đầm ngủ xốch xếch, phía trước bị kéo xệch qua một bên, nhoẻn miệng cười biết rằng Bảo đã đi. Nàng ngồi dậy đưa tay bối mái tóc lòa xòa lên cao khỏi gót và bước vội vào phòng tắm.
04.14.2017
Lê Diễm Chi Huệ